BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 58

không màng đến chuyện có thể bị phạt, họ giàu mà. Nhiều khi xe của họ
màu xám pha xanh cứt ngựa, màu của mấy chiếc xe tăng, điều đó nhắc tôi
nhớ đến họ như những vị chỉ huy xe tăng. Họ lên giọng bề trên quát tháo tôi.
Lẽ ra họ nên đội mũ sắt và mang tai nghe, báo cáo tình hình với trung tâm
chỉ huy hành quân ở một chiếc lều bí mật nằm đâu đó. Giọng họ rất lạnh
lùng, đó là điều tôi muốn nói. Nhưng giọng của Jennifer thì ấm áp.

Má có dạy tôi một mẹo vặt để lấy mật ra từ một cái hũ đang để trong ngăn

đá tủ lạnh. Bạn hãy nhúng một cái muỗng vào nước nóng, rồi bạn ấn cái
muỗng vào mật cho mật tan ra và bọc quanh nó. Cái muỗng nóng làm mọi
chuyện trở nên dễ dàng và tốt lành đúng theo ý muốn. Giọng của Jennifer
cũng thế, dễ dàng và tốt lành, muỗng và mật.

Nàng nói: “Tôi là người không dễ bị làm cho kinh ngạc. Tôi muốn anh

biết như thế.” Giờ nàng đang giữ vai tôi. Khá chặt. Nàng khỏe nhưng không
khỏe bằng tôi. Tôi khỏe hơn nhiều so với vẻ bên ngoài, đôi tay góp phần rất
lớn. Tôi thoáng nhìn thấy ngực nàng. Áo ngực nàng màu kem quả hồ trăn.

“Ok,” tôi nói. Tôi nhún vai và nàng buông vai tôi ra. Nàng nghĩ rằng tôi

cố vùng ra khỏi tay nàng nhưng không phải vậy. Tôi thích nàng chạm vào
tôi, tôi chỉ không hiểu nàng đang nói gì. “Tùy ý anh vậy,” nàng nói.

Nàng nắm cánh tay tôi. Tôi đang mặc áo thùng rộng. Tôi không lấy tay ra

khỏi túi áo, tôi để cho nàng đẩy cánh tay tôi mở ra để nàng xỏ tay nàng qua
tay tôi. Nàng hơi dựa vào tôi, như thể muốn nói: “Ta đi nào,” rồi chúng tôi
cùng bước đi. Đế giày nàng gõ lách cách. Người ta nghe tiếng quay lại nhìn,
họ nhìn một lần, rồi thêm lần nữa. Không phải nhìn tôi, mà nhìn Jennifer. Vì
nàng đẹp quá. Và có lẽ phần nào họ cũng nhìn cả hai chúng tôi, ồ, thằng
nhóc còm nhom này dính dáng gì với cô nàng hấp dẫn này. Trong một lúc
chúng tôi không nói lời nào. Chúng tôi đi về hướng nơi chiếc máy bay rớt.
Phải mất một lúc tôi mới nhận ra. Khi tôi nhận ra thì hẳn nàng cũng đã nhận
ra. Tôi thấy hơi kỳ cục và Jennifer nói: “Chuyện này phải làm cho ra lẽ.” rồi
tiếp tục kéo chúng tôi về phía đó.

Một lát sau nàng hỏi: “Anh thích loại thức ăn nào? Tôi nghĩ một lúc nào

đó tôi sẽ mời anh đi ăn tối.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.