BÀN TAY KỲ DỊ - Trang 89

Derek nói: “Nhóc tì Joe nghĩ nó là ca sĩ Madonna hay sao đó. Toàn

chuyện tào lao trên báo. Tôi không biết.” Kate nhặt tờ báo lên.

“Họ lầm rồi,” tôi nói. “Tôi chẳng hề nói như thế bao giờ. Họ bịa ra đó.

Miễn sao ba má không biết là ổn thôi.”

Kate bỏ tờ báo xuống. Cô nói: “Wow.”
“Má mày biết chuyện rồi,” cậu George nói. “Bả càm ràm tao suốt trên

đường lái xe tới đây. Tất nhiên là bả biết. Con nhỏ nào đó đưa cho bả đọc
trong bệnh viện hồi sáng. Bả sẽ xuống đây liền khi người ta buông bả ra. VÀ
TAO KHÔNG TƯỞNG TƯỢNG RA CHUYỆN ĐÓ ĐÂU. Mày tới bệnh
viện đó với ai vậy?”

“Chẳng với ai cả,” tôi đáp.
Cậu George nói: “À, ra vậy. Mày chỉ xuất hiện ở đó, rồi ngẫu nhiên có

một tay nào đó cũng ở đó với cái máy ảnh, phải vậy không, Graham?” Tôi
không thể nhớ được lần cuối cậu gọi tôi là Graham là khi nào.

“Dạ, đúng vậy,” tôi đáp.
Cậu George nói: “Thôi đi nào, Ngố, thằng nhà báo đó tên gì?”
Tôi đáp: “Báo nói là John Doe. Cháu chưa từng gặp hắn.”
Cậu George nói: “John Doe! Mày có biết John Doe là ai không? Tay nhà

báo đi với mày đến bệnh viện tên là gì?”

Tôi đáp: “Cô ấy không phải là nhà báo.”
Cậu nói: “À, cám ơn nghen.”
Tôi nhận được e-mail của Jennifer. Nàng cho tôi tên của một nhà hàng

trên đường Fulham, và ngày giờ. Nhà hàng tên là bLING (nó được viết như
vậy), vào lúc bảy giờ hôm nay. Tôi nhấn phím hồi đáp và gõ Jennifer thân
mến, Tôi sẽ đến gặp cô ở đó. Thân chào, Graham.

Tôi tìm nhà hàng bLING trên mạng. Người ta cho biết nhiều điều về nó,

kể cả một cái hình rất rõ trên trang web. Một đĩa thức ăn được nhìn từ trên
xuống, rồi nó từ từ biến mất cho đến khi chỉ còn dao nĩa nằm lại giữa chiếc
đĩa. Rồi một ly thức uống có trái cây bên trong được nhìn ngang, nước cạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.