BẢN THÔNG BÁO TỬ VONG - TẬP 1-3 - Trang 479

kính râm lớn, gương mặt anh ta bị che đi nhiều, nhưng sống mũi cao và
khóe miệng cương nghị lại có thể đem lại cho người khác thứ cảm giác uy
nghiêm và tự tin. “Chào cô. Ngô Dần Ngọ ở phòng bệnh nào?”

Người đàn ông hỏi thẳng luôn, ngữ khí trầm ấm nhưng lại không thất lễ.

“Anh là người nhà à?”

Y tá trưởng lừ mắt hỏi ngược lại. “Không phải.”

Người đàn ông lắc đầu, nhưng anh ta nhanh chóng rút ra một tấm thẻ,

“Tôi là cảnh sát.”

Y tá trưởng ngẩn người, quả nhiên là một tấm thẻ cảnh sát, cô vội ngẩng

đầu nhìn người đàn ông đó, đối phương thân hình cao lớn, thái độ nghiêm
trang, đúng là có phong thái của một người cảnh sát, và trang phục của anh
ta cũng rất phù hợp với phong cách của những người cảnh sát mặc thường
phục chiếu trên phim ảnh. Thái độ thù địch của cô y tá trưởng lập tức biến
mất, nét mặt trở nên dịu dàng hơn: “Ồ, xin lỗi, tôi không biết anh là...”

“Không có gì.”

Người đàn ông mỉm cười. “Đám phóng viên đó thực quá đáng ghét, tôi

cứ tưởng anh cũng là...”

Y tá trưởng tỏ ý xin lỗi, còn muốn giải thích gì đó nhưng cô nhanh

chóng bị người đàn ông đó cắt ngang: “Tôi hiểu. Cô đang thi hành trách
nhiệm của mình, việc này rất tốt. Thực ra cũng vất cả cho các cô quá, khi về
tôi sẽ báo cáo tổ chức, đề nghị phái hai cảnh sát đến đây để phối hợp với
công việc của các cô.”

Nhận được lời khen ngợi, rồi lại cảm nhận được sự quan tâm chu đáo

của đối phương, trên mặt cô y tá trưởng nở ra nụ cười rạng rỡ. Mặc dù mặt
mộc không trang điểm, nhưng vì nụ cười này cũng trở nên đặc biệt xinh đẹp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.