BẢN THÔNG BÁO TỬ VONG - TẬP 1-3 - Trang 669

Trung Tề Dân cười thất thanh, “Trong xã hội hiện nay, anh sao có thể có

cơ hội để giết người được?”

Người thanh niên hỏi vặn lại: “Nổ súng vào người sống, đây chẳng phải

là niềm mong mỏi sâu kín trong nội tâm của mỗi tay súng sao?”

Trung Tề Dân ngẩn người, anh bắt đầu ngửi thấy mùi vị của sự bất an.

Anh không tiếp lời đối phương, mỉm cười, cố gắng dùng ngữ khí hòa nhã
nhất, lên tiếng: “Anh hãy đưa súng cho tôi nào. Đợt bắn của anh đã kết thúc
rồi.”

“Kết thúc rồi ư?”

Người thanh niên hình như cũng mỉm cười đáp lời, “Nhưng tôi vẫn còn

một viên đạn, không phải vậy sao?”

“Anh đã để lỡ mất đĩa bay rồi. Xin hãy giao súng lại cho tôi!”

Trung Tề Dân càng cảm thấy bất an, anh thay đổi giọng nói, tỏ ra

nghiêm túc hơn. Người thanh niên lại không hề có ý định giao súng, anh ta
cầm chắc hơn. Điều này khiến Trung Tề Dân cảm thấy tiến thoái lưỡng nan,
anh cân nhắc xem có nên cưỡng chế đối phương giao nộp súng: nhưng lúc
này đạn đã lên nòng, hành động như vậy quả thực vô cùng nguy hiểm. Ngộ
nhỡ trong lúc giằng co xảy ra sơ suất, viên đạn bắn ra từ súng săn ở trong
sân bắn không phải là trò đùa! 205 Người thanh niên lúc này quay người
lại, tạo thành thế mặt đối mặt với Trung Tề Dân. Sau đó anh ta đột nhiên
hỏi: “Anh đã từng nổ súng giết người bao giờ chưa?”

Câu hỏi này thực sự hơi vô lễ và đường đột, Trung Tề Dân rất muốn gỡ

chiếc kính râm của đối phương xuống, nhìn xem ẩn phía sau đó là bộ mặt
như thế nào. Nhưng anh vẫn cố kìm nén tâm trạng mình, hỏi ngược lại:
“Sao thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.