Nói rồi, cô dừng một lát, rồi lại nói, “Thậm chí tôi có một suy đoán rất
không tốt.”
Nghe ngữ khí của đối phương La Phi hiểu cô đang muốn nói gì, anh lập
tức phản ứng lại: “Cô nghi ngờ rằng ông ta đã qua đời? Khả năng này là rất
nhỏ.”
“Ồ? Tại sao?”
283 “Ông ta vẫn lĩnh lương hưu của mình.”
“Lĩnh lương hưu?”
Mộ Kiếm Vân thấy vô cùng khó hiểu trợn tròn mắt. Một người mất tích
mười năm vẫn nhận lương hưu. “Nhận từ tài khoản ngân hàng.”
La Phi giải thích, “Mười năm trước Sở công an lập tài khoản lương cho
tất cả các nhân viên tại ngân hàng. Tài khoản của Đinh Khoa vẫn có người
nhận tiền, lần gần đây nhất là hai tháng trước.”
Mộ Kiếm Vân vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên: “Nếu là vậy, sao các anh lại
không tìm được ông ta? Đến khu vực rút tiền dò tìm.”
“Các đồng chí của Sở công an thành phố đã thử tìm từ lâu rồi, nhưng
không có hiệu quả gì.”
La Phi nhíu mày, “Cô phải tin một điều rằng, nếu như Đinh Khoa muốn
trốn đi, vậy thì tìm ông ta bằng cách phá án của cảnh sát thì không thể thành
công được.”
Mộ Kiếm Vân mím chặt môi, cô hiểu ý của đối phuơng. Với Đinh Khoa,
những chiêu trò của cảnh sát đều đã rõ như lòng bàn tay, ông ta hóa giải quá
dễ dàng. “Vậy có nghĩa là, chắc chắn Đinh Khoa còn sống, hơn nữa còn
sống trong thành phố này. Chỉ có điều không ai có thể tìm được ông ta?”