“Một bài phỏng vấn, thu hoạch lớn nhất là biết được vị giáo sư này vì
làm việc, đến nay vẫn chưa kết hôn.”
Mộ Kiếm Vân bất cần nhún nhún vai, “Thông tin của anh chắc nhiều
hơn tôi, mau mang ra chia sẻ đi.”
La Phi bị cuốn hút bởi bài báo, anh đọc rất chăm chú, đến chỗ quan
trọng thậm chí đọc thầm: “... Tôi không có thời gian để hưởng thụ sự ấm áp
của gia đình. Nếu kết hôn trong trạng thái như vậy, sẽ làm tổn thương đến
các thành viên khác trong gia đình. ... Ừm, câu này rõ ràng là có ý tứ ám chỉ
điều gì đó.”
Mộ Kiếm Vân cảm thấy hào hứng, cô ngồi thẳng lưng, chờ đợi La Phi
đọc tiếp. Nhưng La Phi lại khẽ đặt báo lại trên bàn, nói: “Câu nói này của
Đinh Chấn là nhằm vào bố anh ta.”
“Ồ?”
Mộ Kiếm Vân hơi ngộ ra, “Tổn thương... tổn thương như thế nào?”
“Đinh Khoa lạnh nhạt với vợ con vì công việc, vợ ông ta không thể chịu
đựng nổi, cuối cùng đã ngoại tình, sau cùng ly dị chồng. Đó là chuyện hơn
hai mươi năm về trước, khi đó Đinh Chấn cũng khoảng 16, 17 tuổi.”
“Hóa ra còn có chuyện này.”
Mộ Kiếm Vân khẽ thở dài, “16, 17 tuổi, chính là độ tuổi hiểu biết mông
lung về chuyện nam nữ. Lúc này cha mẹ ly dị do ngoại tình, chắc chắn sẽ
để lại trong lòng Đinh Chấn nỗi buồn rất lớn. Thảo nào anh ta có cách nghĩ
về gia đình và người thân không giống với người bình thường.”
“Đúng vậy. Do bị tổn thương vì gia đình, nên anh ta có cảm giác sợ hãi
với việc lập gia đình của bản thân. Người ngoài nhìn vào có thể thấy anh ta
là người dốc toàn tâm toàn lực vào công việc nên bỏ lỡ chuyện tình cảm,