BẢN THÔNG BÁO TỬ VONG - TẬP 1-3 - Trang 852

phải cơm no rượu say mới được.”

Liễu Tùng chau mày, không tiếp lời đối phương. Đỗ Minh Cường biết

anh đang nghĩ gì, liền xua tay nói: “Không phải căng thẳng vậy đâu? Ăn
cơm cũng không được đi, thế chẳng phải các anh nhốt tôi vào trong tù cho
xong.”

Đối phương đã nói vậy rồi, Liễu Tùng cũng cảm thấy không nhất thiết

phải phản đối. Dù sao, Đỗ Minh Cường chính là con mồi của cảnh sát, con
mồi càng được vung ra xa, càng có khả năng bắt được con cá to. Vậy là hai
người chỉnh trang quần áo rồi đi ra ngoài. Ra ngoài khu đó không xa đã
nhìn thấy quán cóc Đỗ Minh Cường nhắc tới. Quán cóc này không rộng
lắm, nhưng tận dụng khoảng trống ven đường xếp vài hàng bàn ghế ngoài
trời. Khi có khách vào ngồi, anh bồi mang một giá than nướng đặt ở giữa
bàn, vừa dùng để hâm nóng đồ ăn, vừa để làm ấm trong không khí đêm thu
lành lạnh. Vì 314 điểm độc đáo này, thêm vào đó lại ở vị trí cổng ngõ đầu
tiểu khu, nên hàng ngày quán cóc này thu hút không ít thực khách, người
qua kẻ lại, xa gần đều biết đến. Hai người vừa đi đến gần, mùi thơm của thịt
nướng đã xộc vào mũi. Đỗ Minh Cường có phong thái của chủ nhà mời
khách thật, vừa đi vừa nhiệt tình giới thiệu với Liễu Tùng: “Món đặc sắc
nhất của nhà này là cánh gà nướng, phải ăn loại cay nhất, vừa thơm vừa
khoái, thêm hai chai bia, tha hồ mà hưởng thụ.”

Dù suy nghĩ ở góc độ nào, Liễu Tùng cũng không muốn ngồi cùng bàn

với tên miệng lưỡi hoạt giảo này, thế là cậu cố tìm lý do để từ chối: “Tôi là
người miền Nam, không ăn được cay. Anh ăn một mình đi, tôi ăn cơm rang
gì đó là được rồi.”

“Không ăn được cay? Đáng tiếc quá.”

Đỗ Minh Cường lắc đầu có ý tiếc thay cho đối phương, sau đó anh ta lại

dùng giọng địa phương của mình để khoe khoang, “Anh biết người Quế
Châu chúng tôi không, không cay thì không thích.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.