trong quán bar, mà nên nói là “trung tâm giám sát”
thì chuẩn xác hơn. Bởi vì trên bức tường chính diện của căn phòng này
treo đầy những màn hình giám sát, tất cả mọi tình hình từng ngóc ngách
trong ngoài quán bar đều được truyền tới đây thông qua các máy quay
camera ở những vị trí tương ứng, thậm chí ngay cả nhà vệ sinh cũng không
bỏ sót. “Sếp Hoàng, công tác bảo an của chỗ anh đây cũng quá cẩn mật thì
phải?”
Mộ Kiếm Vân rõ ràng là lần đầu tiên được nhìn thấy thế trận kiểu này,
cô chỉ tay vào màn hình hiển thị nhà vệ sinh, nói nửa đùa nửa thật, “Anh thế
này là hành vi xâm phạm nghiêm trọng đến chuyện riêng tư của người khác
đấy.”
“Quán bar này của tôi thực hiện chế độ hội viên. Những người vào đây
đều phải điền tờ đăng ký, những vấn đề liên quan đến pháp luật đều đã
được ghi rõ trong tờ đăng ký rồi. Nơi đây là một không gian ẩn mật, nhưng
ở trong không gian này, các thành viên lại không cần giữ lại bất cứ chuyện
riêng tư nào. Bởi vì những người đến đây đều muốn tận hưởng sự phóng
túng và giải stress một cách triệt để hoàn toàn.”
Hoàng Kiệt Viễn giải thích đơn giản mấy câu, sau đó nói với hai người:
“Các vị ngồi xuống đi. Thời gian hôm nay khá thoải mái, chúng ta có thể từ
từ nói chuyện.”
Chiếc ghế sofa vừa vặn đối diện với những màn hình giám sát treo trên
tường, La Phi và Mộ Kiếm Vân ngồi ở đó, nhìn thấy tất cả mọi việc xảy ra
trong quán bar, như thể đang xem một bộ phim lập thể trực tiếp. 2 “Hai vị
muốn uống gì nhỉ?”
Hoàng Kiệt Viễn ngồi xuống cùng, lên tiếng hỏi, “Chỗ tôi loại rượu nào
cũng có đấy.”