BẢN TIN CHIỀU - Trang 150

Lúc đó tôi không nghĩ gì về nó cả”.
“Chẳng có lý do gì phải nghĩ tới nó cả”, Jensen nói. “Chị có thể tả chiếc xe
đó không?”. “Tôi nghĩ là xe màu nâu sẫm. Loại trung bình”.
“Chị có thấy biển số không?”.
“Không”.
“Chị có nhận ra loại xe của nước nào sản xuất không?” Florence lắc đầu
“Tôi thấy xe nào cũng giống xe nào”.
“Thế được rồi”, - thanh tra York bảo Jensen. Rồi ông quay sang Florence:
“Chị thử nghĩ kỹ xem. Cố nhớ xem xe có cái gì khác không nhé. Chúng tôi
sẽ quay lại ngay”.
Viên thanh tra và Jensen bước ra ngoài. Khi đó, hai xe cảnh sát nữa đã tới.
Một trung sĩ cảnh sát từ trong xe bước ra, còn trong xe kia là cảnh sát
trưởng Larchmont. Ông cảnh sát trưởng cũng mặc sắc phục, cao, gầy, cử
chỉ thận trọng đến mức dễ lăn. Bốn người trao đổi vội vã trên đường vào
nhà để xe.
Đi tới gần cuối đường, ông cảnh sát trưởng hỏi thanh tra York: “Anh có cho
rằng đây là chuyện thật – tức là một vụ bắt cóc không”.
“Đến nay thì mọi điều đều khẳng định theo chiều hướng đó” – York nói.
“Còn anh, Jesnsen?”.
“Đúng vậy, thưa ngài. Đây là chuyện thật”.
“Anh nói người ta nhìn thấy chiếc Nissan mang biển số New Jersey phải
không?”.
“Theo lời những người làm chứng thì đúng như vậy, thưa ngài”.
Ông cảnh sát trưởng trầm ngâm: “Nếu đây là một vụ bắt cóc và nều chúng
vượt sang bang khác, thì nội vụ lại thuộc phạm vi quyền hạn của FBI. Đó là
quy định trong luật Lindbergh. Ông nói thêm: “Mà việc loại này cũng
chẳng làm FBI lo lắng gì đâu”.
Những lời cuối cùng lộ vẽ chua chát, vì nhiều nhà giữ gìn luật pháp địa
phương tin rằng FBI chỉ lao vào những vụ lớn mà họ chọn, và luôn tìm cớ
để phớt lờ các vụ mà họ không muốn. Sau đó ông cảnh sát trưởng quả
quyết nói: “Tôi sẽ gọi điện báo FBI bây giờ”.
Ông trở lại xe của mình và vớ lấy máy bộ đàm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.