BẢN TIN CHIỀU - Trang 152

sao lại không? Thậm chí ông còn thấy mến ông già Fisher này, đôi lúc cũng
dai như đĩa, nhưng không đến nỗi sẽ như một số tay nhà báo khác”.
“Nếu ông đã nghe thấy mọi chuyện” – ông cảnh sát trưởng nói – “thì ông
cũng biết chúng tôi chưa khẳng định điều gì cả. Nhưng đúng là chúng tôi
cho rằng bà Sloane có thể đã bị bắt cóc, cùng với con trai là cậu Nicholas
và ông cụ thân sinh của ông Sloane nữa”.
Bert vội vàng ghi lại tất cả những lời của ông cảnh sát trưởng vì biết rằng
đây là câu chuyện quan trọng nhất trong đời ông, nên ông muốn thật cẩn
thận: “vậy điều ông vừa cho tôi biết có nghĩa là cảnh sát Larchmont đang
theo dõi vụ ba người bị bắt cóc”.
Ông cảnh sát trưởng gật đầu: “Nói thế cũng được”.
“Ông có đoán rằng thủ phạm là ai không?”.
“Không. Ồ! Chỉ có một chuyện. Ông Sloane chưa biết tin gì và chúng tôi
đang cố gắng nói chuyện với ông ấy. Vậy nên trước khi ông gửi tin đi, thì
vì Chúa lòng lành, xin ông hãy để cho chúng tôi làm việc đó đã”.
Dứt lời, ông cảnh sát trưởng lao xe đi, còn Bert thì đâm bổ về chiếc xe cũ
kỹ của ông. Bất chấp lời cảnh cáo của ông cảnh sát trưởng, ông không
muốn chờ đợi gì hết. Trong đầu ông chỉ có một ý nghĩ duy nhất là: Đâu là
trạm điện thoại công cộng gần nhất?

Một lúc sau, khi Bert rẽ khỏi đại lộ Park, ông thấy một chiếc xe khác rẽ vào
và nhận ra người ngồi trong xe là cộng tác viên địa phương của hãng
WNBC-TV. Vậy là cuộc đua săn tin cũng đã bắt đầu. Vì thế, nếu Bert muốn
là người đầu tiên thì ông phải hành động thật nhanh.

Cách đó không xa, trên đường Boston Bost, ông tìm thấy một trạm điện
thoại công cộng. Lúc ông bấm nút điện thoại gọi cho hãng WCBA-TV, tay
ông run lẩy bẩy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.