BẢN TIN CHIỀU - Trang 151

Khoảng một hai phút sau, ông quay lại ra lệnh cho thanh tra York vào nhà
và ở lại trong đó. “Việc đầu tiên anh phải làm là bảo chị giúp việc để anh
gọi điện trực tiếp cho ông Sloane. Báo cho ông ấy mọi điều anh biết và nói
rằng chúng ta hết sưc cố gắng làm mọi việc cần làm. Sau đó, trả lời tất cả
các cú điện thoại gọi đến. Ghi chép lại cẩn thận mọi việc. Sẽ có người đến
giúp anh”.
Viên trung sĩ và Jensen được lệnh canh gác vòng ngoài. “Sắp sửa hàng đàn
hàng lũ người kéo đến đây đông hơn là ruồi bay quanh nhà vệ sinh đấy.
Không được để ai bước qua cổng trừ người của FBI. Nếu dân báo chí đến
đây dò hỏi, cứ chỉ họ thẳng trụ sở cảnh sát”.
Đúng lúc đó thì họ nghe thấy tiếng một chiếc xe ô tô ầm ầm lao đến. Tất cả
quay phắt lại. Đó là chiếc Volkswagen ọc ạch, và ông cảnh sát trưởng cau
có nói: “Đây là kẻ thứ nhất”.
* * *
Bert Fisher không cần phải xem cái nhà nào trên đại lộ này mang số 66.
Một dãy xe cảnh sát đã chỉ quá rõ.
Khi ông đỗ xe bên vỉa hè và bước ra, ông cảnh sát trưởng đã bước vào
trong xe và chuẩn bi nổ máy. Bert vội vã lao tới: “Thưa ông cảnh sát
trưởng, ông có tuyên bố gì không ạ?”.
“Ôi, lại cái ông này!”. Ông cảnh sát trưởng hạ cửa kính bên phía người lái
xe xuống, ông đã nhiều lần phải tiếp chuyện cái tay phóng viên báo chí già
lão này rồi. “Tuyên bố về cái gì?”.
“Ồ, thôi mà, ông cảnh sát trưởng! Tôi đã nghe tất cả mọi cuộc nói chuyện
qua máy bộ đàm, kể cả chỉ thị của ông về việc gọi cho FBI”. Bert nhìn
quanh, và nhận ra rằng linh cảm của ông là đúng. “Đây là nhà của
Crawford Sloane?”.
“Đúng”.
“Thế có phải là bà Sloane đã bị bắt cóc không?”.
Trong khi ông cảnh sát trưởng còn ngần ngại, Bert lại năn nỉ: “Thôi đi mà!
Tôi là người đầu tiên đến đây. Tại sao ông lại không giúp cho người sở tại
này một chút?”.
Vốn là một con người rất biết điều, viên cảnh sát trưởng nghĩ: “Ừ nhỉ! Tại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.