BẢN TIN CHIỀU - Trang 235

- “nhưng tôi có thể đoán chắc là không có khách hàng nào của tôi dính vào
vụ này. Đó không phải là lĩnh vực làm ăn của họ. Tuy vậy, đôi khi họ cũng
nghe được những điều mà người khác không biết. Vào ngày tới đây tôi sẽ
làm một cuộc dò la bí mật vòng quanh đây. Nếu tôi tìm ra điều gì đó, tôi sẽ
gọi anh”.
Partridge có cảm giác là ông ta có thể tìm ra.
Một tiếng đồng hồ sau, khi đã gọi cho nửa số người có tên trong danh sách
của anh, Partridge tạm nghỉ và đi vào phòng họp để làm một tách cà phê.
Quay trở về phòng, anh làm mọi việc mà các phóng viên truyền hình khác
vẫn làm thường ngày, là đọc lướt qua tờ New York Thời báo và tờ Bưu điện
Washington
. Khách tới thăm các trung tâm Truyền hình luôn kinh ngạc vì
thấy bao nhiêu là báo hàng ngày nằm rải rác khắp nơi – thực tế là cho dù
hãng vô tuyến có thành công đến mấy, thì mọi người vẫn coi không có cái
gì thực sự là thông tin cho đến khi nó được đưa lên hai tờ báo này.
Giọng nói mạnh mẽ của Chuck Insen cắt đứt việc đọc báo của Partridge.
“Harry, tôi đưa anh xem bản sắp xếp đội hình tối nay đây”, ông uỷ viên ban
chủ nhiệm vừa nói vừa bước vào phòng. “Tức là chúng ta sẽ phát thành
từng phần. Anh sẽ phát một nửa”.
“Nửa cuối hay nửa đầu?”.
Insen cười nhẹ “Ai mà biết được? Dù sao thì từ tối nay trở đi anh phải đưa
tất cả mọi điều liên quan tới vụ bắt cóc gia đình Sloane mà, trừ phi là Tổng
thống bị bắn trước khi phát tin, còn tin này vẫn là tin đầu. Crawf sẽ phát
phần tin còn lại của như thường lệ, vì không thì cả lũ chúng ta chẳng còn ra
cái quái gì khi để cái bọn ác ôn khốn kiếp nào đó gây ra chuyện này lại ảnh
hưởng đến công việc của hãng”.
“Tôi thì thế nào cũng được”, Partridge nói. “Chắc Crawf cũng vậy”.
“Nói thẳng ra thì đây là ý của Crawf. Cũng như bất cứ ông vua nào khác,
anh ấy cảm thấy bất an khi rời khỏi ngai vàng quá lâu. Ngoài ra việc anh ấy
không xuất hiện cũng chẳng có lợi gì. Ờ, còn một việc nữa – là cuối buổi
phát tin, Crawf sẽ nói một vài lời để cảm ơn những người đã gửi thư an ủi,
quan tâm đến gia đình anh ấy”.
Dù đang căng thẳng, Partridge vẫn thấy vui vui. Anh hỏi: “Hai người giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.