BẢN TIN CHIỀU - Trang 272

giới. Em không có cách nào khác để đạt được điều đó”.
Partridge hỏi: “Theo cách này, em có xem được nhiều không?”.
“Một vài nơi. Không nhiều như em muốn và em bắt đầu mệt vì cái nghề
hầu phòng trên trời này rồi”.

Anh cười: “Em hơn hẳn một chiêu đãi viên hàng không nhiều lắm. Nhưng
em hẳn đã gặp nhiều người”. Tim anh nhói lên nỗi ghen tuông, anh nói
thêm: “Nhiều chàng lắm phải không?”.

Gemma nhún vai: “Hầu hết bọn họ em đều không muốn gặp lại bên ngoài
máy bay”.

“Nhưng còn những người khác?”.
Cô mỉm cười, cái nụ cười rạng rỡ, rất riêng của cô. “Em chưa từng thích
ai như anh”.

Điều đó được nói ra một cách đơn giản và Partridge, một người hoài nghi
chuyên nghiệp, không hiểu là có phải mình đã ngây thơ và ngu ngốc khi tin
cô chăng. Rồi anh nghĩ “Tại sao mình lại không tin khi mình cũng cảm
thấy đúng hệt như vậy, khi không có người nào khác từ khi mất Jessica đến
nay lại gây cho mình một tình cảm như Gemma?”.

Anh linh cảm rằng cả hai đều thấy cuộc hành trình đang trôi qua quá
nhanh. Còn quá ít thời gian. Vào cuối cuộc hành trình có thể họ sẽ chia tay
nhau, không bao giờ còn nhìn thấy nhau nữa.

Có lẽ vì linh cảm thấy thời gian đang trôi đi mất, nên vào một đêm đáng
ghi nhớ khi các ánh đèn trong cabin đã tắt và hầu hết mọi người đã ngủ,
Gemma cuộn tròn bên cạnh anh và, dưới một tấm chăn, họ ân ái với nhau.
Trong khuôn khổ của một khoang ba chỗ ngồi của khách du lịch, đáng lẽ
họ phải cảm thấy rất bất tiện nhưng lại không hề cảm thấy như vậy, và anh
luôn luôn nhớ đến đêm hôm đó giữa bao kỷ niệm đẹp của đời anh.

Ngay sau cuộc tình tứ của họ - trong cơn bốc đồng, và nhớ lại chuyện anh
đã mất Jessica vì do dự - anh thì thầm: “Gemma, em sẽ lấy anh chứ?”.

Cô cũng thì thầm “Ồ, anh yêu của em, dĩ nhiên là em sẽ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.