BẢN TIN CHIỀU - Trang 295

chúng đã dự tính để điều đó xảy ra sau khi chúng đã cao chạy xa bay phải
không?”.
“Đại loại như vậy”.
Partridge phản bác: “Anh chỉ đoán một cách đơn giản. Anh có thể đoán
sai”.
Cooper lắc đầu: “Hơn là đoán – mà là một đánh giá trí tuệ. Có lẽ là chắc
chắn”.
Rita hỏi: “Cứ giả thiết là anh đúng đi, thì điều đó để lại chúng ta cái gì?”.
“Nó để lại cho chúng ta việc chúng ta phải quyết định xem chúng ta có nên
cố sức để tìm nơi ẩn náu của chúng hay không, kể cả khi ta tới nơi thì
chẳng còn ai ở đó nữa”.
“Ta còn lo tìm làm gì nữa, nếu như theo giả thiết của anh là chúng đã cao
chạy xa bay rồi?”.
“Vì cái điều mà Harry đã nói hôm qua là: Mọi người đều để lại dấu vết.
Cẩn thận đến đâu đi chăng nữa, mấy thằng khốn này cũng sẽ để lại dấu”.

Xe đã đi tới gần Manhattan. Họ đang ở trên đường cao tốc Major Deegan,
người lái xe phải giảm tốc độ vì đường quá đông. Partridge nhìn ra ngoài,
rồi quay sang nhắc Cooper:
“Hôm qua anh nói với chúng tôi là anh đang cố tìm ra nơi trú ngụ của băng
này. Tình hình đến đâu rồi?”.

Cooper xem xét sổ ghi rồi bắt đầu: “Điều tôi hình dung đầu tiên là cái kiểu
nơi cư trú của bọn này cần tất cả mọi dữ kiện mà chúng ta đã bàn tới hôm
qua: chứa được ít nhất là năm cái xe, ở vào nơi khuất, có được một phân
xưởng đủ chỗ đế sơn những chiếc xe đó, có đủ chỗ ăn, chỗ ngủ cho bốn
người và có lẽ một hai người nữa theo cách áng chừng của tôi. Chúng còn
cần chỗ làm nhà kho, rồi một nơi nào đó đủ an toàn để nhốt ba người trong
gia đình Sloane sau khi chúng bắt cóc họ, và cứ theo cái cỡ của phi vụ này,
thì chúng còn có cả một loại văn phòng làm việc nữa. Vậy thì không thể là
một cái gì đó nhỏ xíu, nhất là cái kiểu nhà thông thường với những người
hàng xóm tò mò ở xung quanh”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.