BẢN TIN CHIỀU - Trang 384

Gustavo và hai thằng nữa mang súng dẫn mọi người theo con đường xuyên
rừng gồ ghề rất khó nhận biết. Họ phải vạch lá mà đi, và tuy có tán lá che
phủ, vẫn nóng hầm hập, lại thêm tiếng côn trùng kêu ra rả không ngớt.
Đôi lúc, ba người đi sát nhau. Nicky nói nhỏ: “Đường này dẫn ra sông đấy,
mẹ ạ. Sau đó chúng sẽ đi bằng thuyền”.
Jessica thì thầm hỏi: “Người kia bảo con thế à?”.
“Vâng”.
Một lát sau, Jessica nghe Angus thầm thì: “Ông rất hãnh diện về cháu,
Nicky ạ. Cháu thật can đảm”.

Từ lức rời lán đến giờ, Jessica mới nghe thấy tiếng Angus. Nàng nhẹ người
khi thấy ít ra ông cũng trụ được, mặc dù nàng sợ rằng những điều khủng
khiếp họ phải trải qua này sẽ tác động mạnh đến ông, và cả đến Nicky nữa.
Jessica vẫn lẩn quẩn nghĩ đến việc giải thoát. Liệu có cơ may nào không?
Nếu có thì khi nào, và bằng cách nào?
Nicky chờ có dịp liền trả lời ông, giọng dịu dàng: “Chính ông dạy cháu như
vậy. Ông bảo khi sợ hãi thì cần phải can đảm”.

Lòng đầy xúc động, Jessica nhớ lại câu chuyện bốn người trong đó có
Crawf, nói với nhau trong bửa ăn sáng về vụ đánh bom ở Đức… ở
Schweinfut thì phải? Nicky nói lại giống hệt câu mà Angus nói lúc đó. Bữa
sáng hôm nào nhỉ? Hôm nay, hôm qua, hay hôm trước nữa?... Nàng lại
nhận thấy mình mất hết khái niệm về thời gian.
Lát sau, Nicky hỏi: “Ông không làm sao chứ”. Ông vẫn còn sống cháu ạ”.
Dừng một lát, ông hỏi: “Jessica, con có sao không?”.
Đợi lúc có dịp, nàng trả lời: “Con vẫn đang cố đoán xem ta đang ở đâu. Ở
Georgia, Arkansas hay ở đâu?”.
Câu trả lời lại của Nicky: “Chúng đưa mình khỏi Mỹ rồi mẹ ạ. Chú kia bảo
con thế. Hiện nay chúng ta đang ở Peru.


1. Cái xe chết tiệt này, nó làm tớ đau nhừ lưng. Vì sao họ đãn nhìn thấy cậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.