BẢN TIN CHIỀU - Trang 417

Nicky nhắc lại. Nó quay sang phía Jessica “Mẹ ơi, con sợ”.
Jessica lại ôm con, thú nhận: “Mẹ cũng sợ, con ạ”.
Nghe hai mẹ con, Socorro có vẻ do dự. Sau đó, ả thò tay vào túi đang đeo
lấy ra mộ thanh sôcôla to mang hiệu Cadbury. Không nói không rằng, ả bóc
giấy, bẻ khoảng sáu bảy miếng nhỏ và đưa cho mỗi người hai miếng. Ả đưa
cho Angus sau cùng, nhưng ông già lắc đầu nói: “Hãy đưa phần tôi cho
thằng bé”.

Socorro làu nhàu khó chịu, sau đó hứng lên ném cả thanh sôcôla vào trong
thuyền. Nó rơi gần chân Jessica. Trong khi đó, Socorro bỏ đi, qua chiếc
thuyền thứ hai.

Mấy thằng mang súng khi trước cùng đi trên xe và trên đường trèo vào
chiếc thuyền họ đang ngồi, rồi cả hai bắt đầu chạy. Jessica nhận thấy mấy
đứa khác trên thuyền cũng đều mang súng. Ngay cả hai đứa ngồi điều khiển
động cơ đằng sau thuyền cũng gác súng ngang đùi, trông có vẻ sẵn sàng
dùng đến nó. Cơ hội trốn thoát, nếu như có nơi nào mà trú, xem ra không
thể có được.


* * *

Trong lúc hai thuyền chạy ngược dòng sông, Socorro tự giận mình vì
những việc ả vừa làm. Ả hy vọng không ai thấy, vì đưa cho bọn tù binh loại
sôcôla ngon không kiếm được ở Peru là một dấu hiệu của sự yếu đuối, của
lòng thương ngu xuẩn - là thứ tình cảm đáng khinh đối với một người
“cách mạng”.

Vấn đề là trong con người ả có những giây phút dao động, sự giằng kéo
trong tinh thần. Mới cách đây chưa được một tuần, Socorro đã tự nhắc
mình phải cảnh giác với cái thứ tình cảm tầm thường. Đó là cái đêm ngay
sau vụ bắt cóc, khi người đàn bà mang họ Sloane, thằng bé và ông già còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.