BẢN TIN CHIỀU - Trang 425

Lúc đó, Harry Partridge đang làm việc tại văn phòng. Vừa nhìn lên anh
thấy Teddy Cooper đứng ở cửa, và sau anh ta là Jonathan Mony, chàng
thanh niên da đen đã gây cho anh ấn tượng mạnh khi những người tạm
tuyển tập họp nhau lại.
“Có thể chúng ta đã có manh nối, Harry ạ”, Cooper nói.
Partridge vẫy tay mời hai người vào.
“Jonathan sẽ nói rõ với anh”. Rồi Cooper ra hiệu bảo Mony: “Cậu kể đi”.
“Hôm qua tôi tới toà báo ở Astoria, anh Partridge ạ”, Mony bắt đầu với vẻ
tự tin. “Vùng đó thuộc khu Queens, gần mỏm Jackson. Tôi đã làm tất cả
những gì anh dặn, nhưng không phát hiện được gì. Rồi khi trở ra, tôi nhìn
thấy trụ sở tờ tuần báo tiếng Tây Ban Nha tên là Semana. Tờ báo này
không có trong danh sách của anh, nhưng tôi vẫn mò vào”.
“Cậu nói được tiếng Tây Ban Nha à?”.

Mony gật đầu: “Tôi nói khá thạo. Rồi tôi yêu cầu được xem những số báo
trong thời gian như ta quy định, và họ cho tôi xem. Cũng chẳng thấy thêm
được gì, nhưng lúc tôi ra về, họ đưa tôi số báo mới nhất. Tôi mang về nhà
và suốt tối qua đọc hết cả tờ báo”.
“Và cậu ta mang tới cho tôi sáng nay”, Cooper nói thêm. Anh chìa ra tờ báo
khổ nhỏ, rồi mở để trên bàn Partridge: “Chúng tôi nghĩ cột này sẽ làm anh
quan tâm, còn đây là bản dịch của Jonathan”.
Partridge liếc qua tờ báo, rồi đọc bản dịch đánh máy gọn trong một trang
giấy.

Chào các bạn. Các bạn không nghĩ rằng có người mua áo quan theo kiểu
như tôi và các bạn mua pho mát ở cửa hàng đúng không? Thế mà có đấy!
Hãy hỏi Alberto Godoy ở Nhà đòn Godoy. Hình như có một người từ
đường bước vào và mua hai áo quan, một cái kích cỡ bình thường, cái kia
nhỏ hơn. Anh ta bảo mua cho bố mẹ mình, cái nhỏ là cho mẹ. Điều đó là
thế nào, thưa các cụ? Có nghĩa là: “Nào, các cụ, cuộc vui đã tàn, mời các
cụ đi cho”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.