BẢN TIN CHIỀU - Trang 449

động ở phòng ngoài, ông giám đốc nhà băng dang rộng hai tay bước đến.
Trên bàn là tấm biển ghi tên ông Emiliano W. Armando Jr.
“Ông Kettering, rất vui mừng được gặp ông. Tôi vẫn theo dõi chương trình
của ông và luôn ngưỡng mộ những điều ông nói. Nhưng tôi chắc ông nghe
mãi thế rồi”.
“Dù có thế, tôi vẫn cám ơn ông”. Anh giới thiệu Mony. Armando làm hiệu
mời, và cả ba ngồi vào ghế; hai vị khách ngồi đối diện bức thảm treo màu
xanh nhạt xen vàng, lối trang trí quen thuộc của nhà băng này.

Kettering ngắm ông giám đốc vóc dáng nhỏ bé mặt đầy nếp nhăn – dấu
hiệu của sự mệt mỏi, mái tóc mỏng bạc phơ với đôi lông mày rậm.
Armando điệu bộ nhanh nhẹn đầy vẻ sợ sệt, mặt lo âu, làm Kettering nghĩ
đến một con chó săn đã già lo lắng trước thế giới đang thay đổi quanh nó.
Tuy nhiên, anh cảm thấy mến ông ta, khác hẳn với lần gặp Alberto Godoy
vừa rồi.

Ngả người trên chiếc ghế xoay, ông giám đốc thở dài: “Tôi đã đoán sớm
muộn thế nào những người như ông cũng sẽ tới. Tôi chắc ông cũng hiểu
chúng tôi đang gặp kỳ khốn khó, phức tạp”.
Kettering nhoài người về phía trước. Ông giám đốc cho rằng anh biết
chuyện gì đó mà ông không biết. Anh thận trọng xác nhận: “Vâng, chuyện
đó thường xảy ra”. “Tôi xin hỏi bằng cách nào anh biết chuyện đó?”.

Anh chàng phóng viên cố không buột miệng hỏi “Biết chuyện gì?”, chỉ
cười và trả lời: “Trong giới TV chúng tôi có nhiều nguồn thông tin, nhưng
đôi khi chúng tôi không công bố”. Anh để ý thấy Mony chăm chú theo dõi
câu chuyện trong khi giữ vẻ mặt dửng dưng. Chà, anh chàng đầy tham vọng
này hôm nay được bài học ra trò về nghề làm báo đây.
“Tôi nghĩ không biết có phải là bài trong tờ Post không”. Armando dò hỏi:
“Bài báo còn nhiều câu chưa trả lời được”.

Kettering nhíu mày, vẻ suy nghĩ: “Có lẽ tôi đã đọc bài đó. Mà ông có bài đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.