BẢN TIN CHIỀU - Trang 466

“Tại sao không? Mà “họ” ở đây là ai?”.
“Cái đó không phải việc của bà, và bà không có quyền hỏi”.
Jessica đáp lại: “Tôi có quyền của một bà mẹ lo cho con mình, còn ông bố
chồng tôi già yếu và còn bị đối xử tàn bạo nữa”.
“Lão ấy đáng bị như thế. Lão nói quá nhiều. Bà cũng vậy”.
Linh tính cho nằng biết rằng Socorro cố tạo thái độ thù địch ấy mà thôi.
Nàng lựa lời khen ả: “Chị nói tiếng Anh giỏi quá. Chắc chị đã ở Mỹ lâu”.
“Đó không phải việc…”, Socorro ngừng nói, nhún vai. “Ba năm. Tôi ghét
nó, một đất nước xấu xa, bẩn thỉu”.
Jessica nhẹ nhàng: “Tôi không nghĩ chị thực sự tin như thế. Tôi nghĩ người
ta đã đối xử tốt với chị, nên chị cũng thấy khó khi phải căm ghét chúng
tôi”.
“Tôi sẽ nghĩ về điều bà muốn”, Socorro nói cộc lốc, rồi đi. Ra đến cửa, ả
quay lại bảo: “Tôi sẽ cố làm cho phòng này thông thoáng hơn”. Môi ả dúm
dó trông như đang cười. “Như vậy lợi cho sức khoẻ bọn gác hơn”.
Hôm sau có hai người đến mang theo dụng cụ. Chúng đục mấy lỗ trên
tường đối diện với cũi, làm thành cửa sổ thông thoáng. Lập tức phòng giam
mờ tối sáng hẳn lên, nên ba người bị giam nhìn rõ nhau và bọn gác. Không
khí bên ngoài ùa vào, đôi lúc có cả gió mát, mùi xú khí tuy không hết
nhưng đỡ hẳn.

Với Jessica, đó là một thắng lợi; nàng nghĩ nó còn cho thấy Socorro không
đến nỗi hận thù như ả cố tạo ra trên nét mặt, một điểm yếu mà về sau nàng
có thể khai thác được nhiều hơn.

Nhưng chuyện ánh sáng và khí trời ấy chỉ là một thắng lợi nhỏ, chứ nàng
vẫn còn phải qua những nỗi dằn vặt lớn hơn. Jessica hoàn toàn không biết
một việc như thế đang hình thành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.