BẢN TIN CHIỀU - Trang 465

nhập cư và chúng thường nói chuyện với nhau khi ở sân chơi bằng tiếng
Tây Ban Nha. “Bọn con cứ nghe, rồi hiểu dần dần…”. Cậu ngừng lại, vẻ
mặt vui vẻ. “Con kể điều này chắc mẹ không thích đâu, nhưng bọn nó biết
đủ các từ tục tĩu. Bọn nó dạy chúng con cả những ừ đó”.
Angus lắng nghe, rồi hỏi: “Cháu có học được từ tục để lăng mạ nào
không?”.
“Ông ơi, có chứ”.
“Cháu dạy ông mấy từ nhé. Để khi cần ông dùng chửi cho bọn này một
trận”.
“Không biết mẹ cháu có đồng ý thế không…”.
“Không sao, con cứ bày cho ông cũng được”, Jessica nảo. Nghe Nicky
cười, nàng mới sung sướng làm sao!
“Nào, ông. Nếu ông muốn chửi rủa ai, ông có thể nói…”. Nicky đi qua phía
cũi bên kia, nói thầm với ông qua vách ngăn.
Jessica chợt hiểu là họ đã có thêm được một cách nữa để giết thời gian.
Cuối ngày hôm đó, Socorro tới theo như nàng đã yêu cầu.
Ả đứng phía ngoài cửa – cái bóng thanh mảnh, nhanh nhẹn của ả không lẫn
vào đâu được. Ả đưa mắt quan sát ba chiếc cũi, nhăn mũi vì mùi hôi nồng
nặc.
Jessica nói ngay: “Socorro, chúng tôi biết chị là hộ lý. Chính vì thế chị mới
biết và yêu cầu cắt dây trói cho chúng tôi, và cho chúng tôi sôcôla”.
Socorro nói, giọng cáu kỉnh: “Không phải là hộ lý, mà là giúp vào việc đó
thôi”. Ả đến gần cũi, môi mím chặt.
“Dẫu sao ở đây thì cũng thế cả. Bây giờ ông bác sĩ sắp đi, chị là người duy
nhất biết về ngành y”.
“Bà cố phỉnh phờ tôi, nhưng không ăn thua gì đâu. Tại sao bà muốn gặp
tôi?”.
“Bởi vì chị cho thấy là chị muốn chúng tôi sống và khoẻ mạnh. Nhưng nếu
chúng tôi không được ra ngoài hít thở khí trời một chút, thì chúng tôi sẽ ốm
to”.
“Bọn bà bắt buộc phải ở trong này. Họ không muốn người khác thấy bọn
bà”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.