BẢN TIN CHIỀU - Trang 475

nhõm, Miguel tắt đèn lùi lại, mắt thoáng nụ cười mãn nguyện.

Một giờ sau Socorro mới đến. Đó là một giờ Nicky vật vã vì đau đớn,
Jessica và Angus khắc khoải lo âu nghe tiếng Nicky rên nhè nhẹ trên gường
mà không sang đó được. Jessica, sử dụng cả lời nói và làm hiệu cầu xin
thằng gác cho nàng sang chỗ Nicky; rõ ràng thằng gác không nói được
tiếng Anh nhưng hắn hiểu nàng yêu cầu cái gì. Song nó vẫn lắc đầu và một
mực trả lời: “No se permile!” (3).
Cảm giác có lỗi chế ngự Jessica. Nàng nói với Nicky qua vách ngăn: “Ôi,
con yêu của mẹ, mẹ thật có lỗi với con. Nếu mẹ biết chúng sẽ làm như vậy,
thì mẹ đã chịu để chúng ghi hình ngay từ đầu. Mẹ không thể nghĩ…”.
“Đừng lo, mẹ à”. Mặc dù đau đớn, Nicky cố an ủi mẹ: “Đâu phải lỗi tại
mẹ”.
“Không ai có thể tin những gì bọn dã man này đã làm, Jessica ạ!”. Từ trong
cũi, Angus nói với qua. “Vẫn đau lắm hả cháu?”.
“Khá đau, ông ạ”, Nicky đáp, giọng run run.
Jessica lại gọi thằng gác: “Hãy kiếm Socorro, hộ lý ấy! Ông hiểu không?
Socorro!”.
Lần này thằng gác lờ đi. Hắn ngồi đọc cuốn sách tranh biếm hoạ và không
ngẩng lên.
Cuối cùng Socorro đến: rõ ràng là ả tự ý đến.
“Xin chị hãy giúp Nicky”, Jessica cầu khẩn. “Bọn bạn chị đã đốt nó đấy!”.
“Nó đáng bị thế”, Socorro nói, rồi ra hiệu cho thằng gác mở cũi Nicky và
bước vào trong. Nhìn bốn vết cháy bỏng, ả chặc lưỡi, quay đi và bước ra
ngoài. Thằng gác liền khoá cữa cũi lại.
“Chị sẽ trở lại chứ?”, Jessica gọi.
Có vẻ như Socorro định nói một câu hằn học gì đó, nhưng rồi ả lại khẽ gật
đầu và đi. Mấy phút sau, ả trở lại, mang theo một cái bát, một bình nước và
một gói có lẽ là bông băng và gạc.
Qua kẽ liếp, Jessica thấy Socorro nhẹ nhàng dùng nước rửa vết thương,
Nicky oằn người nhưng không hề kêu rên. Socorro dùng vải thấm khô vết
bỏng, đặt miếng gạc lên các vết thương và dùng băng đính lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.