BẢN TIN CHIỀU - Trang 533

không hiểu nổi tại sao.

Thế nhưng ý nghĩ về tướng Wade, nhận xét của Nicky thích Vicente, cùng
lời tán thành của Angus đã làm nàng nhớ tới điều này đã học được từ
Wade. Đem vận dụng vào hoàn cảnh hiện nay chắc là thích hợp.

Vừa lo lắng nhìn tên lính gác, nàng hỏi nhỏ: “Angus và Nicky này! Hai ông
cháu đã nghe nói về Hội chứng Stockholm chưa?”.
“Hình như là ba có nghe, nhưng không nhớ chắc lắm”. Angus trả lời.
“Còn con, Nicky?”.
“Chưa mẹ ạ. Đó là gì hả mẹ?”.
Thằng gác là đứa thỉnh thoảng vẫn mang theo cuốn truyện tranh cười, lúc
này đang chúi mũi vào đọc, không để ý gì đến việc họ nói chuyện với nhau.
Jessica cũng biết là hắn không nói được tiếng Anh.
“Mẹ sẽ nói cho con biết”, Jessica đáp.

Trong tai nàng như còn vang lời tướng Wade nói với nhóm nghiên cứu nhỏ,
trong đó có nàng: “Trong hầu hết các vụ không tặc hoặc bắt cóc, bao giờ
cũng có điều chắc chắn là sau một thời gian, ít nhất cũng có người trong số
con tin sẽ thấy mến bọn khủng bố. Đôi lúc những con tin còn cho bọn
chúng là bạn, trong khi lại coi cảnh sát và quân đội, những người đang tìm
cách cứu họ là kẻ thù. Cái đó gọi là hội chứng “Stockholm”.

Về sau Jessica đọc thêm tài liệu lại càng thấy đúng là có việc như vậy.
Nàng – còn tò mò - tìm đọc để biết tại sao nó lại có cái tên gọi hư vậy.
Bây giờ cố nhớ lại và diễn đạt theo ngôn từ của nàng, nàng tả lại câu
chuyện lạ lùng ấy, trong khi Nicky và Angus lắng nghe:

Chuyện xảy ra ở Stockholm, Thuỵ Điển vào ngày hai mươi ba tháng Tám
năm 1973. Sáng hôm đó, tại Normastrong, một quảng trường ở trung tâm
thành phố, một tù trốn trại là Jan Erik Olsson, ba mươi hai tuổi vào một
trong những nhà băng lớn nhất Stockholm là Sveriges Kredibanken. Olsson

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.