BẢN TIN CHIỀU - Trang 566

Chiếc xe hòm Fernandez thuê, hiện họ rất hay phải dùng đến nó, đang đậu
ở bên ngoài toà nhà của hãng Entel. Xe hơi chật, vì có tới bảy người kể cả
lái xe, song đoạn dường xe chạy mất có mười phút. “Nó kia”, Fernandez
nói, chỉ tay qua cửa sổ.

Avenida tacna là một dường lớn, xe cộ qua lại nhiều; phố Huancavelia nằm
vuông góc với nó. Tuy không đến nỗi như khu ổ chuột, khu này rõ ràng
hoang tàn đổ nát. Số 547 phố Huancavelia là một toà nhà rộng, xám xịt,
tường xiêu vách lở. Một đám đàn ông, kẻ ngồi ở rìa tam cấp, người đứng
thơ thẩn nhìn khi Partridge, Fernandez và Tomas từ trong xe bước ra; Rita,
Minh Văn Cảnh và kỹ thuật viên âm thanh Ken O’Hara ngồi lại cùng người
lái.

Bắt gặp những ánh mắt dò xét, thiếu thiện cảm của đám người, Partridge
mừng là Fernandez đã nhất định không để anh vào đó một mình.

Vào bên trong, mùi nước tiểu và mùi thối xộc lên mũi họ. Rác rưởi được
vứt ngay trên sàn. Biết trước là thang máy không hoạt động, họ không còn
cách nào khác là cuốc bộ chín cầu thang xi măng cáu bẩn.

Phòng F nằm ở cuối hành lang không trải thảm tối mò. Partridge gõ vào
cánh cửa sơ sài. Anh nghe thấy tiếng động trong nhà, nhưng không có ai ra
mở cửa nên lại gõ tiếp. Lần này, cánh cửa chỉ mở hé rồi dừng lại vì sợi xích
móc phía trong. Ngay lúc đó, giọng phụ nữ la hét om xòm bằng tiếng Tây
Ban Nha; bà ta nói quá nhanh, Partridge chỉ nghe được mấy chữ
“animales!... Asesinos! Diablos!”. (1)

Anh cảm thấy ai đó nắm tay anh và thấy dáng to bè của Fernandez bước lên
trước. Ghé mồm sát khe cửa, Fernandez cũng nói nhanh không kém, nhưng
với giọng dịu dàng, có vẻ biết điều. Nghe anh nói, giọng người kia ngập
ngừng rồi im bặt; bà ta tháo xích và mở rộng cửa.
Người đàn bà đang đứng trước mặt họ có lẽ vào khoảng sáu mươi. Thuở xa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.