BẢN TIN CHIỀU - Trang 567

xưa, chắc bà cũng đẹp, song thời gian và cuộc sống gian khổ đã làm bà tiều
tuỵ và thô lỗ, da xù xì, tóc bù xù và nhuộm đủ màu. Dưới cặp lông mày
mảnh kẻ chỉ là đôi mắt đỏ, sưng mọng vì khóc lóc, than vãn, và khuôn mặt
bự phấn. Fernandez bước qua trước mặt bà ta, những người khác theo sau.
Một lát sau, bà ta đóng cửa, rõ ràng là cảm thấy an tâm.

Partridge liếc nhanh quanh phòng. Họ đang ở trong căn phòng nhỏ, đồ đạc
sơ sài gồm mấy cái ghế gỗ, một chiếc xôpha đã rách, chiếc bàn bừa bộn và
cái giá sách bằng gạch lát ván không theo kiểu cách nào cả. Điều ngạc
nhiên là trên giá lại đầy những tập sách dày.

Fernandez quay sang nói với Partridge “hình như mới cách đây khoảng
mấy giờ, người đàn ông cùng ở với bà ta đã bị sát hại. Lúc ấy bà ta ra
ngoài, và khi về phòng thì thấy ông ta đã chết. Cảnh sát đã mang xác ông ta
đi. Bà ta tưởng chúng ta là bọn đã giết ông ta, bây giờ quay lại giết nốt bà.
Tôi đã làm bà tin chúng ta là bạn của bà”. Anh nói lại với người đàn bà ấy,
và bà ta nhìn sang Partridge.

Partridge an ủi bà: “Chúng tôi thực sự đau lòng nghe tin bạn bà đã chết. Bà
có nghĩ ai đã giết ông ta không?”.
Người đàn bà lắc đầu, lầm bầm điều gì đó, Fernandez nói: “Bà ta biết rất ít
tiếng Anh”, và dịch cho bà ta; “Lo sentimos cucho la muerte de su amigo,
Sabe Ud, quien lo mato?”.
Người đàn bà gật đầu rất mạnh, mồm tuôn ra một tràng mà cuối cùng là
chữ “Sendero Luminoso”.

Câu trả lời xác nhận điều Partridge trước đây đã lo kẻ họ hy vọng sẽ gặp,
dù là hạng người nào, chắc chắn có quan hệ với Sendero. Nhưng bây giờ
thì đành chịu. Vấn đề là: người đàn bà này có biết gì về những người bị bắt
cóc không? Xem ra khó có khả năng đó.

Bà ta lại nói, lần này đỡ nhanh hơn, nên Partridge hiểu được. Anh nói với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.