BẢN TIN CHIỀU - Trang 568

Fernandez: “Có, chúng tôi muốn được ngồi, và hãy bảo bà ta là chúng ta sẽ
rất biết ơn nếu bà có thể trả lời một số câu hỏi”.
Fernandez nhắc lại yêu cầu của anh; bà ta trả lời và anh dịch lại: “Bà ta nói
là được, nếu bà biết. Tôi nói cho bà ta biết ông là ai, nhân thể nói luôn, tên
bà ta là Dolores. Bà cũng hỏi ông muốn uống chút gì không?” “No!
Gracias” (2) Partridge trả lời. Bà ta gật đầu, bước tới bên giá, rõ ràng định
lấy rượu cho mình. Nhưng khi nhấc chai rượu “gin”, bà thấy là chai không.
Bà có vẻ sắp khóc, rồi lẩm bẩm điều gì đó và ngồi xuống.

Fernandez nói lại: “Bà ta bảo không biết sẽ sống thế nào. Bà ta không có
tiền”.
Partridge nói trực tiếp với Dolores: “Le dare dinero si Ud, tiene information
que estoy huscando” (3).

Nghe nói đến tiền, Dolores trao đổi rất nhanh với Fernandez và anh này
dịch lại: “Bà nói ông hãy hỏi đi”.
Partridge quyết định không dùng cái vốn tiếng Tây Ban Nha ít ỏi của mình,
mà tiếp tục để Fernandez dịch. Anh hỏi và bà ta trả lời.
“Ông bạn bị giết của bà làm nghề gì?”.
“Ông ấy là bác sĩ. Bác sĩ đặc biệt”.
“Bà muốn nói là chuyên gia?”.
“Ông ấy làm người khác ngủ”
“Bác sĩ gây mê phải không?”.

Dolores lắc đầu, không hiểu. Sau đó bà ta đến chỗ tủ, thò tay vào bên trong
và lôi ra một chiếc valy nhỏ đã sờn. Mở nắp vali, bà lôi ra một tập giấy và
lần giở các trang văn bằng y khoa. Tờ thứ nhất ghi Hartley Harold Gossage,
tốt nghiệp khoa bác sĩ trường đại học Boston được phép hành nghề thuốc.
Văn bằng thứ hai chứng nhận Hartley Harold Gossage là một “chuyên gia
gây mê đủ tiêu chuẩn”.
Partridge làm hiệu hỏi anh có thể xem các giấy tờ khác được không?
Dolores gật đầu đồng ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.