BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 120

“ Chủ nhật anh đi không?”. Tôi, kẻ vẫn âm thầm đứng bên cạnh quan

sát diễn biến sự việc cất tiếng hỏi Hạ Thất Lăng.

Hạ Thất Lăng nhìn theo cái bóng đang khuất dần của Liêu Vi Nhi,

nhếch môi nói: “ Đương nhiên là sẽ đi, đó chính là cơ hội tốt nhất tôi vò nát
cô ta trong bàn tay!”

Tôi cúi đầu, cười nhạt: “ Thất Thất của tôi ơi, chúc anh sớm dành

được mỹ nhân!”, nói xong, tôi quay người bỏ đi.

Thế nhưng, anh ta đã tóm lấy cánh tay tôi, nói: “ Hôm đó cô phải đi

cùng tôi! Không có cô ở bên cạnh tôi sợ rằng mình sẽ không đủ tàn nhẫn!
Hừ…”, nói dứt lời, trên khóe môi của anh ta lại vẽ ra một nụ cười khiến
cho tôi không thể hiểu nổi. Sau đó như thường lệ, anh ta lại đút tay vào túi
quần và sải bước bỏ đi trước mặt tôi.

Con người này rốt cuộc đang tính toán cái gì? Cứ lôi tôi đi để coi tôi

như cái bóng đèn, tỏa ánh hào quang đâu phải là nhiệm vụ của tôi? Hơn
nữa công suất của tôi không cao, ngay cả thế giới của mình cũng không thể
chiếu sáng nổi, làm sao dám đảm nhận trọng trách chiếu sáng cho thế giới
của họ?

Nói là nói như vậy chứ ngày hôm đó tôi vẫn đi. Hạ Thất Lăng tỉnh

giấc từ sớm, chải chuốt rất tỉ mỉ. Cuối cùng, chàng thanh niên đi bên cạnh
tôi hôm đó đẹp như một yêu ma, đẹp đến mức không ngòi bút nào tả xiết.
Trên đường đi, ánh mắt của những người đi đường luôn đổ dồn về phía anh
ta.

Chúng tôi đã đến sớm hơn giờ hẹn, không ngờ Liêu Vi Nhi còn đến

sớm hơn chúng tôi. Cô ấy không đứng ở Phương Doanh Đình mà đứng ở
cây cầu bên cạnh, yên lặng ngắm nhìn quang cảnh phía xa xa. Cơn gió nhẹ
luồn qua mái tóc dài, nhẹ nhàng mơn man chiếc váy xinh đẹp cô mặc trên
người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.