BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 122

Hạ Thất Lăng không hề hoảng hốt, từ đầu đến cuối vẫn là cái vể bình

tĩnh, điềm đạm ấy. Anh mỉm cười với Liêu Vi Nhi: “ Có thể giúp đỡ công
chúa của tôi là một điều vinh hạnh đối với tôi!”, nói dứt lời, Hạ Thất Lăng
liền leo ra lan can của cây cầu, hướng mặt về phía mặt trời, đứng giữa
muôn vàn ánh mắt tò mò của người đi đường.

“ Thất Thất, như vậy rất nguy hiểm! Mau xuống đi!”, tôi bước lên phía

trước, căng thẳng như kiến bò trong chảo lửa.

Thế nhưng Hạ Thất Lăng dường như đã là người quyết tâm đi tìm cái

chết, anh ta đứng trên cao, vừa bi tráng lại vừa đẹp lạ lùng. Cơn gió nhẹ hất
tung mái tóc anh, chiếc khuyên trên tai tỏa sáng.

Hạ Thất Lăng nhìn Liêu Vi Nhi nói: “ Yên tâm, đây chỉ là chuyện nhỏ,

anh nhất định sẽ giúp em tìm lại chiếc vòng ấy!”, nói dứt lời, anh ta liền thả
người nhảy xuống.

“ Thất Thất”, tôi lao người về phía trước, chỉ nghe thấy một tiếng tòm,

Hạ Thất Lăng đã chìm sâu xuống lòng hồ, chớp mắt đã không thấy bóng
dáng đâu nữa, chỉ còn những cơn sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ.

“ Nếu như cô không thích anh ta thì cứ trực tiếp từ chối, sao còn phải

làm khó người ta như vậy?”, tôi quay đầu lại, gào lên giận giữ với kẻ bàng
quan đứng nhìn là Liêu Vi Nhi.

“ Hừ, tôi thích đối xử với những kẻ theo đuổi tôi ra sao đấy là việc của

tôi! Không liên quan đến cô!”, Liêu Vi Nhi nhếch môi cười nhạt, ngạo mạn
tới mức làm cho người khác tức phát điên.

Tôi giận giữ trừng mắt nhìn cô ta rồi lại vội vàng chạy ra đầu cầu, hốt

hoảng tìm kiếm bóng dáng của Hạ Thất Lăng.

Bây giờ đang là mùa đông, chỉ đứng trên cầu thôi cũng cảm thấy giá

lạnh huống hồ anh ta còn nhảy tùm xuống hồ mà chẳng kịp chuẩn bị gì…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.