BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 123

Sau khi lặn dưới nước khoảng mười lăm phút, cuối cùng Hạ Thất Lăng
cũng ngoi đầu lên khỏi mặt nước. Nhưng tôi chưa kịp vui mừng thì đã thấy
anh ta tiếp tục lặn xuống. Thời gian lặng lẽ trôi qua, tôi đứng trên cầu, mỗi
giây phút trôi qua đối với tôi là sự giày vò. Anh ta ngoi đầu lên khỏi mặt
nước rồi lại nhanh chóng lặn xuống nước, cứ như vậy không biết đến bao
nhiêu lần…

Thất Thất đáng thương của tôi… Anh ta hiện giờ đang dùng tính mạng

của mình để đánh cuộc với sự kiêu ngạo của Liêu Vi Nhi.

Cuối cùng, ông trời cũng không phụ lòng người, chiếc vòng bị người

ta ném xuống hồ cũng được Hạ Thất Lăng tìm thấy. Hạ Thất Lăng lê thân
mình ướt đầm đìa lên bờ, sau đó từ từ đi về phía Liêu Vi Nhi. Khuôn mặt
anh trắng bệch, đôi môi tím tái nhưng thần sắc vẫn rất điềm đạm.

“ Không tồi, sự chịu đựng của anh vượt quá sức tưởng tượng của tôi

đấy!”, Liêu Vi Nhi nhìn Hạn Thất Lăng, mỉm cười nói.

Người con gái này, đến tận lúc này vẫn còn nói ra được những lời lạnh

lùng như vậy sao?

“ Người theo đuổi tôi nhiều như vậy, tôi có quyền được lựa chọn! Nếu

như anh là người yếu ớt thì chẳng có tư cách gì để nói rằng có thể che mưa
chắn gió cho tôi!”, Liêu Vi Nhi không chút động lòng, tiếp tục nói năng rất
ngang ngược.

Những giọt nước cứ thi nhau tuôn rơi từ mái tóc màu bạc khiến cho

khuôn mặt anh lại lần nữa ướt đầm. Cố gắng nhoẻn miệng cưới, Hạ Thất
Lăng nói: “ Sau này em sẽ phát hiện ra rằng anh là vị thần bảo vệ đạt tiêu
chuẩn của em! À, vòng của em này!”

Liêu Vi Nhi cười khẩy, nói: “ Mau đeo vào cho tôi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.