BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 125

Hạ Thất Lăng chẳng nói chẳng rằng, dùng tay phủi những lớp cát trên

lan can và ngồi xuống. Những hạt cát ấy cứ bay, bay đi để rồi cuối cùng
chìm sâu vào trong lòng hồ.

“ Đằng Nhi, hôm nay tôi phải giẫm nát chiếc đồng hồ cát thời gian

rồi!”, Hạ Thất Lăng quay đầu lại nhìn tôi cười đắc chí.

“ Cái gì?” tôi mở to mắt, không biết câu này có ý gì.

Anh ta rắc những hạt cát trong bàn tay xuống dòng nước xanh lạnh

ngắt dưới hồ, sau đó chậm rãi nói: “ Kể từ ngày hôm nay, thế giới của Liêu
Vi Nhi sẽ không còn phân biệt đêm ngày, chỉ có sự tăm tối mênh mông, vô
tận…”

***

Mùa đông năm nay rất lạnh, không biết là do chăn bông mỏng hay là

do ông mặt trời ấm áp ít khi vén mây nhìn ra ngoài, thế nên thời tiết lúc nào
cũng lạnh giá, khiên cho đêm nào tôi cũng như đang nằm trên băng và chìm
sâu vào sự tối tăm.

Nước mắt của tôi như băng tuyết, thấm ướt từng góc nhỏ của đem đen,

dưới ánh trăng bàng bạc nhẹ nhàng hắt xuống, khi ánh dương ban mai bắt
đầu le lói ở góc trời, băng tuyết ấy bắt đầu hóa thành sương mù và tan biến
vào không gian khi mặt trời lên cao.

Quan hệ giữa Liêu Vi Nhi và Hạ Thất Lăng ngày càng trở nên thân

mật. Không ai có thể ngở tới cặp tiên đồng ngọc nữ Liêu Vi Nhi và An Bồi
Cảnh vì có sự chen chân vào của Hạ Thất Lăng mà có ngày ai đi đường
nấy.

Chung sống như thanh mai trúc mã với Hạ Thất Lăng bao nhiêu năm

như vậy, đến bây giờ tôi mới biết: hóa ra, ma lực dưới bàn chân Hạ Thất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.