BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 163

“Vâng ạ!”, Bối Nhi gật đầu lia lịa, sau đó giơ nắm đấm vào khoảng

không như chuẩn bị quyết đấu với quân thù vậy, “Xông lên!”.

Hai khách hàng trông như hai thổ phỉ này khiến cho các nhân viên bán

hàng giật thót cả người, thi nhau lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán. Sau khi
hai người họ “ mở ra con đường máu”, rất nhiều người tò mò nhìn về phía
tên “đồng phạm” của hai tên thổ phỉ kia, khiến cho tôi xấu hổ vô cùng, vội
vàng bò dậy. Nhưng khổ nỗi là họ vẫn cứ dán mắt vào tôi.

Ấy, thổ phỉ là một tên lớn, một tên nhỏ vừa mới xông vào quầy thực

phẩm kia cơ, còn tôi thì vô tội mà… tôi chỉ là một tên nô lệ bị họ bắt đi làm
khổ sai thôi…

Tôi cúi đầu, vội vàng đi tìm một nơi vắng người để trốn tránh những

ánh mắt nghi ngờ đó.

Thật chẳng dễ dàng gì họ mới hoàn thành xong “cuộc càn quét”, Hạ

Thất Lăng gọi điện nói rằng đứng chờ tôi ở chỗ cầu thang, bảo tôi lập tức
quay lại. Không còn cách nào khác, tôi đành phải tắt điện thoại chạy đến
đó.

“Ê, An Thanh Đằng! Đi trả tiền đi!”, vừa đến tầng hai, Hạ Thất Lăng

đã ném cho tôi cái thẻ ngân hàng rồi ôm Bối Nhi đi thẳng ra cửa.

Trời ơi, bao nhiêu là đồ trong xe đẩy hàng, bảo tôi một mình làm sao

xách hết được? Tại sao cái con người đó lại có thể nhẫn tâm đến vậy không
biết?

“Thưa cô, xin hãy nhập mật mã!”, tôi còn chưa than thở hết thì nhân

viên bán hàng đã tính tiền xong, liền bảo tôi nhập mật mã thẻ ngân hàng.

“À vâng!”, tôi đáp lời, vội vàng nhập mật mã vào. Ôi, tiêu hết đến cả

nghìn tệ, trời ạ! Hai cái tên thổ phỉ này quả nhiên muốn dọn sạch cả siêu thị
mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.