BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 195

“An Thanh Đằng, cô làm ồn khiến tôi tỉnh giấc rồi đấy!”, đột nhiên

bên cửa sổ có tiếng của Hạ Thất Lăng vang lên.

“Ối!”, tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy đôi mắt anh ta ló ra khỏi tấm chăn

đang nhìn chằm chằm vào tôi. Đôi mắt mặc dù còn lim dim ngái ngủ nhưng
vẫn không rời khỏi tôi. Ôi trời đất, tôi đúng là thần tiên mà, đứng ngây
người bên cạnh cửa sổ mà cũng đánh thức được cả một con lợn chết!

“An Thanh Đằng, mau qua đây!”, vẫn còn chưa hết ngái ngủ mà anh

ta đã ra lệnh cho người khác rồi, đúng là không hổ danh một đại thiếu gia!
“Này, tôi bảo cô qua đây cơ mà! Nghe thấy chưa?”

Đúng thật là… tôi mới chần chừ có chút xíu mà anh ta đã nổi cáu rồi.

Tôi bẻ những ngón tay thô ráp, cúi đầu đi về phía giường của Hạ Thất
Lăng.

“Ngồi xuống!”, anh ta nhướn mày, ra ý cho tôi ngồi xuống.

“Ơ, anh định làm gì?”, tôi vừa mới ngồi xuống mép giường là cả

người anh ta đã chồm tới, đẩy tôi ngã ngửa vào thành giường.

“Anh… anh mau bỏ tôi ra…”, tôi cố gắng vùng vẫy đẩy anh ta ra, nào

ngờ anh ta gác cả chân lên người tôi, đè chặt tôi xuống giường không thể
cử động được.

“Đừng làm ồn!”, anh ta vươn bàn tay dài ngoằng của mình ra, bịt chặt

miệng tôi. Đôi lông mày thanh tú, đôi mắt trong veo, khuôn mặt khôi ngô
say đắm lòng người… đang ở ngay trước mặt tôi, chỉ cách có gang tấc. Hơi
thở ấm áp của anh lướt qua mặt tôi, phả vào cổ tôi, khiến cho toàn thân tôi
như tê dại.

Trời ơi, cái sinh vật đẹp đẽ kia đang nằm trên người tôi khiến tôi cảm

thấy nghẹt thở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.