BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 197

“Này, bây giờ là ban ngày đấy nhé!”, lúc này, cơn giận tôi nén trong

lòng bùng phát.

“Hừ, thế thì đã sao?”

“Anh… anh thật là vô lí! Anh là đồ ngang ngược! Anh là đồ tồi!”

“Ha ha ha…”, nhìn thấy bộ dạng hoang mang của tôi, Hạ Thất Lăng

đột nhiên cười lớn. Anh ta lật người, nằm ngửa ra giường, cười ha hả thích
thú. Tiếng cười ấy nghe rất vui tai, rất mê hoặc… khiến cho tôi cảm thấy
kinh ngạc.

Không thể ngờ được, Hạ Thất Lăng thân yêu của tôi cũng có thể cười

được một cách hồn nhiên như vậy!

Tiếng cười dần dần dừng lại. Anh ta nghiêng người, ôm lấy mặt tôi:

“Làm sao bây giờ, Đằng Nhi của tôi đã trở thành một thiếu nữ duyên dáng
yêu kiều mất rồi, đặt trong lòng bàn tay mà tôi ngày càng yêu thích đến
mức không muốn bỏ ra nữa…”

“Hả? Anh…”, tại sao vào khoảnh khắc này tôi lại nhìn thấy một nỗi bi

thương vô bờ bến trong đôi mắt anh. Lúc thì anh là một kẻ trác táng đến
đáng ghét, lúc lại đau thương đến cùng cực… rốt cuộc đâu mới chính là
anh?

“Đằng Nhi…”, anh ta lầm bầm trong miệng, vùi đầu vào mái tóc của

tôi, tay vòng qua eo tôi, ôm chặt tôi vào lòng, cứ như thể chỉ cần thả lỏng
tay ra là tôi sẽ như bọt xà phòng, biến mất không còn chút dấu vết.

Tôi không biết phải nói điều gì, chỉ nằm ngay trên giường trong vòng

tay của anh. Lúc này, tôi dường như có thể chạm tới một đám mây đến từ
nơi sâu thẳm của tâm hồn, nó gọi là “sự quyến luyến”, nó mềm mại chẳng
khác gì một mảnh lụa mỏng. Trái tim tôi ấm áp tựa như một sáng sớm mùa
xuân. Một kẻ máu lạnh xấu xa như anh ta lại cũng có lúc ôm chặt người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.