BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 198

khác trong vòng tay thiết tha như thế này, hơn nữa kẻ đó lại chính là tôi,
một người giúp việc thấp hèn.

Không biết được liệu anh ta có dang rộng đôi tay chân thành như thế

này đối với những cô gái khác, rồi sau đó ghé vào tai họ mà thì thầm những
lời đường mật hay không? Chuyện của anh ta tôi không muốn biết quá
nhiều! Dù sao chỉ cần mỗi lần ngoảnh đầu lại phát hiện bản thân vẫn chưa
từng yêu thật lòng, như vậy đã là đủ lắm rồi! Ai dà…

“Ối, tám giờ bốn mươi phút rồi!”, bất chợt nghĩ về thời gian, tôi đưa

tay với lấy chiếc đồng hồ trên đầu giường của Hạ Thất Lăng, “Chết rồi, tôi
phải đi bậy giờ!”, tôi đẩy anh ta ra, nhảy xuống giường, vội vội vàng vàng
nhặt giày của mình lên và chạy ra ngoài.

“Đằng Nhi!”, tôi vừa mới đi được mấy bước thì Hạ Thất Lăng đã tóm

lấy tay tôi, “ Đừng đi mà!”

Giọng nói của anh ta rất yếu ớt, chẳng khác gì cơn gió nhẹ nhàng lướt

qua mang tai tôi, phút chốc đã tan biến không còn dấu tích. Ngoảnh đầu lại,
tôi nhìn thấy một đôi mắt đầy bi thương.

“Thất Thất, tôi…”, không hiểu tại sao lúc này tôi lại thấy cổ họng

mình đắng nghét. Một con người kiêu ngạo như anh, đây là lần đầu tiên tỏ
ra yếu đuối trước người khác. Trái tim tôi bỗng chốc trở nên mềm yếu…
Không được, tôi đã đồng ý với Lạc Lạc hôm nay sẽ gặp anh.

“Tôi còn rất nhiều việc phải làm! Tôi… tôi đi trước đây!”, nói xong,

tôi dứt khoát gạt tay anh ta ra.

“Đằng Nhi…”, nào ngờ anh ta dang rộng vòng tay ôm chặt lấy tôi từ

phía sau.

Tôi nghe thấy nhịp tim đập đang phát ra từ lồng ngực đang áp sát vào

lưng tôi, ngửi thấy mùi thơm dịu nhẹ của hoa cỏ rất đặc trưng trên người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.