BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 225

Khi còn nhỏ, tôi và An Thanh Đằng rất thích chơi trốn tìm. An Thanh

Đằng rất ngốc, mỗi lần trốn đều bị tôi tóm được, bởi vì những nơi mà cô ấy
trốn đều “giấu đầu hở đuôi”, cô ấy chỉ mải giấu đầu của mình đi trong khi
cái mông lại nhô lên rõ cao, và còn lộ ra ngoài nữa chứ, chẳng khác gì một
con chim đà điểu ngốc nghếch!

“A ha… An Thanh Đằng! Anh bắt được em rồi nhé!”, ở trong vườn

hoa, tôi tóm được thắt lưng của cô ấy, lôi cả người cô ấy ra ngoài.

“Á… sao lại bị anh tóm được rồi? Em trốn kĩ thế cơ mà? Nhất định là

bị anh nhìn lén em đi trốn rồi!”, vừa nói cô ấy vừa vùng vẫy thoát khỏi tay
tôi, chẳng mấy chốc đã thoát ra khỏi tay tôi rồi!

Nhưng làm gì có chuyện tôi lại thả cô ấy dễ dàng như vậy chứ? Vì vậy

tôi liền đuổi theo, đánh cho cô ấy một trận tơi bời. Sau đó… Đằng Nhi ngồi
bệt xuống đất, xoa xoa hai chân và khóc ầm lên. Hừ, ai bảo chơi ăn gian!

“Hạ Thất Lăng, em không thèm chơi với anh nữa!”, Đằng Nhi quẹt

mũi, nước mắt chảy ra trên khóe mi, lăn trên đôi má hồng hào, bầu bĩnh.

“Hừ, đáng đời! Ai bảo chơi ăn gian!”, tôi lạnh lùng ngẩng cao đầu, bỏ

đi không thèm đếm xỉa đến cô ấy nữa.

“Hu… hu… hu… em không thèm chơi với anh nữa…”, cô ấy nói rất

kiên quyết, sau đó ôm mặt khóc và bỏ đi.

Hừ, tôi không tin! Lần nào cũng nói kiên quyết như vậy nhưng có lần

nào không bị tôi dụ dỗ đâu? Mỗi lần chỉ cần tôi cầm một cái thạch hoa quả
khua khua trước mặt cô ấy là y như rằng cô ấy lập tức đầu hàng không điều
kiện,ngoan ngoãn dựng đứng đôi tai lên nghe lời tôi dặn dò. Rồi sau đó,
chúng tôi lại làm hòa như lúc đầu…

Những năm tháng tuổi ấu thơ của tôi và Đằng Nhi đã được xây dựng

lên bởi nước mắt, nước mũi của Đằng Nhi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.