BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 227

“Vâng…”, giọng cô ấy như trầm xuống: “Vậy từ sau tôi sẽ rửa mặt kĩ

càng hơn vậy!”

“An Thanh Đằng!”, tôi tức tối nắm chặt lấy cái ga giường vừa trải

xong, cơn giận dữ bốc lên ngùn ngụt: “Rốt cuộc cô ngốc thật hay giả vờ
hả? Tôi không muốn trong mắt của cô chỉ có hình ảnh của Y Tùng Lạc! Dỉ
mắt mà tôi nói đến chính là Y Tùng Lạc! Đã hiểu chưa hả?”

“Ơ… tôi… Nhưng mà Lạc Lạc không phải là dỉ mắt, anh ấy là thiên

sứ! Ở trên sân vận động tôi đã nhặt được chiếc lông vũ màu trắng tinh khiết
anh ấy làm rơi đấy!”

“Cút… cút mau! Cút ra ngoài cho tôi!”, tôi cầm chiếc đồng hồ báo

thức trên bàn, ném mạnh về phía cái bóng bé nhỏ kia.

Mặc dù cô ấy đã định né đi nhưng cuối cùng vẫn bị ném trúng. Đằng

Nhi ôm lấy đầu, những giọt nước mắt bắt đầu lăn ra, đôi mắt ai oán nhìn
tôi, sau đó từ từ mở cửa và biến mất khỏi tầm mắt của tôi.

Từ nhỏ tới lớn, người mà cô ấy quay xung quanh là tôi, người mà cô

ấy cẩn thận cung phụng cũng là tôi, tôi là tất cả sinh mệnh của cô ấy! Thế
nhưng, bởi vì sự xuất hiện của cậu ta, tất cả mọi thứ dường như đều đã thay
đổi, tất cả đã thay đổi!

Thứ gì là của tôi thì mãi mãi sẽ thuộc về tôi! Cho dù tôi không cần đến

nữa, cho dù tôi có vứt bỏ cô ấy, cho dù tôi có ném cô ấy vào một góc nhỏ
nào đó để lãng quên… tôi cũng sẽ không nhường cho bất kì ai!

Y Tùng Lạc, hãy chờ xem!

***

Tôi bắt đầu căm ghét An Thanh Đằng, bắt đầu không thèm đếm xỉa gì

đến cô ta, bắt đầu đối xử lạnh nhạt với cô ấy… bởi vì, bóng dáng nhỏ bé

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.