BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 234

“Lăng Nhi, cháu là báu vật của ta, tất cả những gì ta làm đều là vì

cháu!”, cụ nhìn tôi, khuôn mặt bình thản.

“Tất cả chỉ là cái cớ!”, tôi ngoảnh đầu lại, lạnh lùng đáp.

“Bây giờ An Thanh Đằng sẽ vĩnh viễn ở bên cháu, phục tùng cháu!

Chẳng phải mọi thứ đều rất tốt đẹp sao?”, khi nói chuyện, khuôn mặt của
cụ luôn ánh lên vẻ hiền hòa, nụ cười thường trực trên môi. Nếu như không
phải đã sống cùng với cụ nhiều năm rồi thì có lẽ bạn sẽ cho rằng cụ là
người đại diện cho sự lương thiện.

“Chẳng tốt chút nào!”, tôi nắm chặt hai bàn tay, gào lên. “Vào khoảnh

khắc cụ hủy hoại sự trinh trắng của cô ấy, Đằng Nhi mà cháu quen biết đã
chết hẳn rồi! Chết rồi! Sau này, chuyện của cháu không cần cụ quan tâm!
Không cần!”, tôi gào lên như điên loạn rồi ngồi phịch xuống đất.

“Lăng Nhi, cháu mãi mãi là báu vật trong lòng ta”, cụ thò tay ra, nhẹ

nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi, “Cho dù thế nào, quyền được yêu thương
cháu, sẽ không bao giờ chấm dứt…”

“Anh Lăng ơi, anh làm sao thế? Anh Lăng…”,Bối Nhi không hiểu đã

xảy ra chuyện gì, hoảng sợ lắc mạnh cánh tay tôi rồi òa khóc.

“Cụ hãy dừng lại những trò đùa nhạt nhẽo ấy đi!”, tôi tóm lấy bàn tay

đang vuốt ve khuôn mặt tôi, chậm rãi nói: “Tất cả những gì cụ đã làm cho
cháu khinh ghét An Thanh Đằng, lại càng yêu thương An Thanh Đằng sâu
sắc!”

“Lăng Nhi, bàn tay lạnh giá của cụ lướt qua gò má tôi. Vẫn nụ cười

trên môi, cụ chậm rãi nói: “Sự trong trắng của An Thanh Đằng, kiếp này đã
được sắp đặt, chỉ để giành tặng cho một người”, nói xong, chú Minh liền
đẩy xe của cụ đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.