BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 233

“Thiếu gia…”, ông ấy quay đầu lại, hoảng hốt bởi tiếng quát của tôi.

“Tôi bảo ông thả cô bé xuống, nghe thấy chưa hả?”, mặt tôi không

chút biểu cảm, giọng nói lạnh lùng. Ông ta nhìn tôi, bộ dạng có vẻ hoang
mang, bối rối không biết làm thế nào. Cuối cùng, ông ta ngồi xuống, thả
Bối Nhi ra.

Bối Nhi chạy đến ôm chầm lấy tôi: “Anh Lăng ơi, em không đi lễ với

lão phu nhân đâu, nhưng chú Minh cứ nhất định bế em đi!”

“Ừ, đừng sợ, có anh Lăng đây, không sao đâu!”, tôi xoa xoa đầu con

bé, sau đó ngoảnh đầu lại, nói với chú Minh bằng giọng đanh thép: “Tôi
cảnh cáo ông, lần sau đừng có động vào con bé nữa!”

“Đây là… lão phu nhân muốn…”, ông ta định nói gì đó, nhưng vừa

chạm phải ánh mắt sắc như dao của tôi, ông ta liền im bặt.

“Hừ, ông đã hủy hoại cuộc đời của thím An, hủy hoại cuộc đời của

Đằng Nhi! Lẽ nào ngay cả đứa bé này cũng không tha?”, tôi ghé vào tai
ông ta, cười nhạt.

“Thiếu gia…”, khuôn mặt ông ta đột nhiên trắng bệch. Rõ ràng, những

điều mà tôi biết đã vượt quá sức tưởng tượng của ông ta.

“Lăng Nhi”, đột nhiên sau lưng tôi vang lên một giọng nói ấm áp, là

cụ, “Là ta bảo chú Minh đến đón Bối Nhi đấy. Nghe nói ngoài thành có một
ngôi chùa mới xây, rất linh thiêng. Ta định dẫn Bối Nhi đi lễ để cầu phúc
cho cháu”.

“Không cần đâu cụ!”, tôi mỉm cười, đắp lại cái chăn trên chân cụ sau

đó đút tay vào túi, lạnh nhạt nói: “Làm nhiều chuyện trái với lương tâm
như vậy, cho dù có thắp hương, có khấn vái nhiều đến mấy đi nữa cũng
chẳng ăn thua gì đâu!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.