BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 266

một ý niệm: lại gần nơi có tiếng khóc phát ra, lại gần người phụ nữ đang
khóc lóc thê lương đó. Tất cả những chuyện khác, tôi đều không để tâm.

Tôi nhấc từng bước chân, lần mò đi trong đêm tối. Tiếng khóc ấy phát

ra từ giữa khu vườn hoa, thế nhưng tôi có cảm giác mình đi rất lâu mà vẫn
không tìm thấy nơi có tiếng khóc ấy. Trong lúc hoảng loạn, tôi dừng bước,
thử cố gắng xác định vị trí của tiếng khóc, thế nhưng đầu óc tôi chợt quay
cuồng, sau đó, tôi chợt nhìn thấy bóng một cô gái mặc áo trắng, mái tóc dài
buông xõa đang đứng hát ở khóm hoa không xa ngay trước mặt mình… Là
ai? Người phụ nữ ấy là ai? Người phụ nữ luôn xuất hiện trong giấc mơ của
tôi suốt mười bảy năm nay là ai? Tôi hít một hơi thật sâu rồi từ từ tiến về
phía cô ta.

“An Thanh Đằng!”, tôi còn chưa làm rõ trắng đen sự việc thì bỗng bên

cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Thím Lan?”, đầu óc tôi quay cuồng, cảm giác như vừa bừng tỉnh sau

giấc mơ, trước mắt là hình ảnh của thím Lan. Người phụ nữ mặc áo trắng
vừa nãy là thím Lan ư? Không, thím Lan xuất hiện từ sau lưng tôi mà.
“Thím Lan, thím đến thật đúng lúc! Ban nãy còn có một người phụ nữ mặc
áo trắng đứng hát ở đây, thím có nghe thấy không? Tiếng hát ấy rất bi
thảm!”, tôi chộp lấy tay thím Lan, sốt ruột hỏi.

“Người phụ nữ áo trắng nào? Ở đâu?”, thím Lan nhìn quanh một lượt

rồi nhíu mày hỏi tôi.

“Cô ta vừa mới ở đây mà, nếu như không phải thím gọi cháu lại thì

cháu đã nhìn rõ mặt cô ta rồi! Tại sao, tại sao mới chớp mắt đã không thấy
cô ta đâu rồi?”, tôi đưa mắt nhìn quanh nhưng chẳng phát hiện được điều
gì.

“Nửa đêm nửa hôm chạy ra đây có gì hay ho chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.