BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 267

“Không phải đâu, cháu không lừa thím thật mà! Vừa nãy rõ ràng

có…”

“Cháu không gạt thím, nhưng mà thím nói cho cháu biết, cháu bị mê

tín dị đoan rồi đấy!”, thím Lan nhìn tôi, nghiêm giọng nói. Sau đó thím
nắm tay, lôi tôi vào nhà.

“Thím Lan, thật sự là cháu đã nhìn thấy một cái bóng trắng mà, cháu

không nói dối mà…”, tôi cố giãy giụa, nhưng thím Lan đã tóm chặt lấy tay
tôi, nhất khoát không chịu buông ra. Mãi đến khi kéo được tôi về phòng,
thím mới chịu thả tay tôi ra!

“Thím Lan, có lẽ thím cũng nhìn thấy rồi, tại sao thím không chịu tin

lời cháu nói?”

“Thanh Đằng…”, thím Lan nhìn chằm chằm vào con bé ương ngạnh

trước mặt, thở dài rồi chậm rãi nói: “Thanh Đằng, cháu phải nhớ kĩ: tất cả
những gì cháu nhìn thấy trong đêm nay đều là ảo giác! Chỉ là ảo giác!”

“Tại sao?”

“Điều này không quan trọng! Quan trọng là cháu phải cẩn thận bảo vệ

những gì cháu yêu quý! Cần phải cố gắng hết sức mình!”, thím Lan nhìn
thẳng vào mắt tôi, dáng vẻ cực kì nghiêm nghị.

Cẩn thận bảo vệ những gì cháu yêu quý… Bối Nhi? Trong khi tôi còn

chưa hết hoang mang, tâm trí vẫn còn đang rối loạn thì thím Lan đã đi mất
rồi.

Tại sao? Tại sao thím Lan lại nói vậy? Liệu thím ấy biết được bao

nhiêu ân oán của hai nhà họ An và họ Hạ? Tại sao thím ấy không cho phép
tôi tiếp cận người phụ nữ mặc áo trắng kia, còn cả tiếng hát của cô ấy
nữa…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.