BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 332

tất cả những điều này có nghĩa là gì cháu biết không?”

“Không có nghĩa gì cả!”, tôi đẩy Hạ Thất Lăng đang chầm chậm tiến

tới định ôm lấy tôi, sau đó giận dữ gào lên, “Tất cả chỉ trách bản thân tôi vô
tri, bản thân tôi thấp hèn! Thế nên mới ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, để cho
anh hành hạ! Để rồi sau đó phải quay mặt đi, lén lau nước mắt và âm thầm
lớn lên…”

“Đằng Nhi…”

“Tránh ra! Đừng lại gần tôi! Tôi rất dơ bẩn, từ đầu đến chân đều dơ

bẩn! Chẳng phải trước nay anh đều chê bai tôi sao. Nếu đến gần tôi, e rằng
sự cao quý của anh sẽ bị tôi làm cho dơ bẩn đấy!”, tôi lấy tay đẩy Hạ Thất
Lăng ra xa, thật xa… cho đến khi không còn nhìn rõ khuôn mặt anh ta nữa.

“Hừ, cô nhìn thấy rồi chứ?”, đột nhiên, lão phu nhân ngẩng đầu nhìn

lên trời, cười một cách đầy tự hào: “Thế hệ sau của nhà họ An sẽ phải sống
thê thảm như vậy đấy!”

“Tôi có thê thảm thế nào cũng không thê thảm bằng bà đâu!”, tôi

ngẩng đầu lên cười nhạt, “Đồ mặt dày, chạy đi cướp chồng của người ta,
cuối cùng tự làm cho gia đình mình tan nát! Đáng đời!”

“Câm miệng!”, như bị người ta chạm đúng vào vết thương, bà ta cầm

lấy cây nến màu đỏ trên bàn ném về phía tôi, “Kẻ mặt dày chính là con tiện
nhân nhà họ An các người! Nói cho mày biết, tao mới là người vợ chính
thức của ông ấy! Tao đã tin tưởng cô ta như vậy, thế mà cô ta lại phản bội
tao, tư thông với ông ấy…”, vừa nói toàn thân bà ta vừa run lên vì tức tối,
đôi mắt thất thần, hoảng loạn…

Tôi biết, tôi đã chạm phải nỗi đau sâu thẳm trong lòng bà ta. Vết

thương vốn đã lành nhưng lại bị những lời nói của tôi làm cho chảy máu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.