BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 333

Vào khoảnh khắc ấy, tôi mới hiểu, linh hồn quanh năm không nhìn

thấy mặt trời của bà ta lại nhỏ bé đến thế, chỉ cần liếc nhìn ánh mắt khinh bỉ
là dễ dàng bị đánh gục.

Thực ra tôi hoàn toàn không biết giữa cụ ông và cụ bà của tôi rốt cuộc

có quan hệ thế nào với bà ta, đó chẳng qua là những điều tôi suy đoán khi
nhìn thấy bức ảnh của bà ta trên tường lần trước. Tôi đoán rằng cụ ông của
tôi đã từng lấy hai người phụ nữ, một người là cụ bà tôi, một người là bà ta!
Vì vậy, tôi đã cố tình lợi dụng sự đau khổ của bà ta để tìm hiểu mối hận thù
phức tạp giữa hai nhà họ An và họ Hạ.

“Giải thích chính là lấp liếm, tất cả những gì bà ta nói đều chỉ là tự đề

cao bản thân! Giờ họ đã không còn trên đời, bà nói thế nào chẳng được!”,
tôi quyết không chịu buông tha, bắt đầu lên tiếng mỉa mai để tìm ra thêm
càng nhiều bí mật.

“Ta không hề lấp liếm! Tất cả những gì ta nói đều là sự thật!”, nghe tôi

nói vậy, lí trí của bà ta lại lần nữa mất kiểm soát, bà ta ném tất cả những thứ
gì ở bên cạnh mình về phía tôi. Cuối cùng, ngay cả tấm chăn đắp trên chân
cũng bị bà ta ném vào đầu tôi!

“Thanh Đằng, đừng nói nữa!, thím Lan chạy đến bên cạnh tôi, lấy tay

bịt chặt miệng tôi lại, “Cháu đừng bức ép bà ấy nữa… Thực ra bà ấy đáng
thương hơn bất kì ai!”

“Thím Lan…”, tôi ngẩn người ra, một người xưa nay luôn thận trọng,

nghiêm túc như thím Lan bỗng nhiên khóc không ra tiếng trước mặt tôi.

“Các cháu đều lớn cả rồi, đã đến lúc nên biết sự thật…”, thím Lan lau

nước mắt trên mặt, sau đó nhìn về phía xa xa, dường như đang xuyên qua
một tấm màn lịch sử dày cộp để trở lại với quá khứ.

“Ở quê hương Tô Hàng, có hai cô gái tên là An Nhan Nhan và Hạ

Diệc Hân. Họ lớn lên bên nhau, cùng đi học, cùng đi dạo phố, cùng vui

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.