BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 347

Tôi lại mỉm cười lần nữa với người đang nằm im lìm trên giường

bệnh… sau đó lặng lẽ ra đi.

Tạm biệt nhé, Thất Thất thân yêu của em. Nếu như anh tỉnh lại, đột

nhiên phát hiện ra em đã đi mất rồi thì xin anh đừng nhớ đến em… Hãy tìm
một người nào đó để yêu thương, cô ấy sẽ tiếp tục thực hiện sứ mệnh mà
thượng đế đã giao phó cho em, chăm sóc anh cả cuộc đời này…

Gió nhẹ thổi qua mái tóc tôi, ánh mặt trời nhảy nhót trên hành lang

yên tĩnh. Con đường dưới chân tôi, tĩnh lặng và dài lê thê…

Thất Thất, khi anh đã trở thành một ông lão tóc bạc phơ, liệu anh có

nhớ đến mùi hương của cơn gió lướt nhẹ qua cô thiếu nữ đi trên hành lang
năm đó? Ai dà…

Còn em, nhớ nhung… đã trở thành căn bệnh, đeo bám em cho đến

cuối đời, mãi mãi không bao giờ trị khỏi.

“An Thanh Đằng!”, khi nước mắt đã làm mờ mọi thứ xung quanh, sau

lưng tôi bỗng nhiên có giọng nói vang lên.

Ngoảnh đầu lại, người mà tôi nhìn thấy lại chính là Hạ Thất Lăng!

Anh đeo khẩu trang, mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, lặng lẽ ngồi trên xe
lăn, khuôn mặt trắng bệch nhưng đôi mắt vẫn đẹp hút hồn.

“Anh nên ở trong phòng bệnh, bên ngoài gió to lắm!”, tôi cúi đầu, nhẹ

nhàng nói.

Anh không lên tiếng phản bác, cũng không thể hiện thái độ không vui,

mà chỉ đưa tay đẩy chiếc xe lăn đến bên cạnh tôi, rồi… léo lấy tay tôi.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt bướng bỉnh nhưng cương

quyết của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.