BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 49

Tôi không nói gì suốt cả chặng đường, chỉ cúi đầu ngồi yên lặng bên

cạnh Y Tùng Lạc. Y Tùng Lạc chống tay lên kính cửa sổ, yên lặng quan sát
những cảnh vật lướt nhanh qua kính cửa sổ.

Cuối cùng, chúng tôi xuống xe ở trường tiểu học Hoa Điền.

Tiểu học Hoa Điền? Sao lại có cảm thấy như đã từng biết vậy nhỉ?

Vừa nhìn thấy bốn chữ này, trong lòng tôi đã dâng lên một cảm giác hết sức
quen thuộc, hình như tôi đã nghe qua ở đâu đó…Nhưng một chút ấn tượng
cũng không có, trong khoảnh khắc hốt hoảng, tôi chợt nghe thấy như có
tiếng chuông gió từ đâu vang vọng lại. tôi ôm chặt lấy đầu, thận trọng suy
nghĩ, nhưng trong đầu hoàn toàn trống rỗng, trống rỗng như một tờ giấy
trắng.

“Lạc Lạc…đây là đâu?”, tôi ngẩng đầu, hốt hoảng nhìn Y Tùng Lạc.

Anh ấy nhìn tôi chăm chú. Rồi ánh mắt ấy lại hướng ra xa, nơi có con

đường ngoằn nghoèo uốn lượn với hai hàng cây râm mát dẫn vào trường.

“Đây chính là nơi Đằng Nhi và Lạc Lạc từng tay trong tay bước qua”

“Hả?”, tay trong tay với Lạc Lạc…lẽ nào chúng tôi từng có quan hệ

tốt đến vậy, hơn nữa lại đã từng học ở đây?

Đưa mắt quan sát cả ngôi trường, tôi chợt hoảng hốt nhận ra rằng mỗi

vườn cỏ, mỗi bóng cây ở đây đều ánh lên nụ cười rạng rỡ của những thiếu
nữ năm đó.

“Thanh Đằng, hãy hứa với anh, cho dù có gặp phải chuyện gì cũng

không được sợ hãi!”, đột nhiên, Y Tùng Lạc nắm chắc vào vai tôi, khuôn
mặt lộ rõ vẻ nghiêm túc.

Tôi mở to mắt nhìn chăm chăm vào Y Tùng Lạc, lập tức nhoẻn miệng

cười. “Bên cạnh em còn có một thiên thần làm bạn, sao em có thể sợ hãi cơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.