BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 47

“Ừ, cầm lấy!”, vừa dứt lời, Y Tùng Lạc ném cho tôi một lon nước

uống.

“Hơ…”, chưa kịp phản ứng gì thì lon nước đã bay vèo vào người tôi,

may mà cuối cùng tôi cũng chộp được nó.

Là một lon nước cam! Là loại nước cam Khang Sư Phụ mà tôi ưa

thích nhất! Anh ấy sao lại…

Nếu là nước cam,tôi chỉ uống loại nước cam nhãn hiệu Khang Sư Phụ

này, còn tất cả những loại nước cam khác tôi đều không thích. Sở thích này
của tôi chỉ có Hạ Thất Lăng biết mà thôi, thế nhưng anh ta chưa bao giờ
mua cho tôi, dù chỉ là một lần.

“Cám ơn anh!”, bỗng nhiên trước mắt có cái gì đó đang chuyển động,

cái bóng của anh ấy dần dần như tỏa sáng long lanh trong con ngươi của
tôi.

“Ừ”, anh gật đầu, vẫn lạnh nhạt như vậy.

“À đúng rồi, lát nữa anh sẽ đưa em đi đâu?”, để thoát khỏi dòng suy

nghĩ hỗn loạn của mình, tôi bắt đầu đi vào chủ đề.

“Dẫn em đi đến một nơi mà…Lạc Lạc và Đằng Nhi cùng lớn lên”.

Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt đẹp đến mức khiến cho tôi cảm thấy bối rối.

“Hả? Chúng ta…”, tôi há hốc mồm vì kinh ngạc.

Chúng tôi từng cùng lớn lên sao? Tôi và Hạ Thất Lăng cùng lưu giữ

một thời thơ ấu lớn lên bên nhau, chẳng nhẽ thời thơ ấu ấy lại còn có thêm
cả một Y Tùng Lạc nữa hay sao? Những kí ức thời thơ ấu ấy chẳng phải là
do hai người mà là do ba người cùng tạo nên hay sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.