BẢN TÌNH CA BUỒN - Trang 75

”Anh xin lỗi!”, anh buông tôi ra, buồn bã nói.

“Tất cả mọi người trên thế giới này đều bắt nạt em, ngay cả anh cũng

vậy…”, trái tim tôi như đã chết, chỉ có đôi mắt vẫn còn long lanh những
giọt lệ.

“Anh xin lỗi…Anh chỉ muốn xem đôi môi của em có còn ngọt ngào,

có còn làm anh say đắm như xưa nữa không!”, Y Tùng Lạc cúi đầu, giống
như một đứa trẻ ngây thơ bị tổn thương vậy.

“Giờ anh đã thử rồi đấy, đủ để biết rồi chứ?”, tôi nhìn Y Tùng Lạc,

giọng nói bình thản, khuôn mặt không chút biểu cảm. “Em biết, tật xấu lớn
nhất của em chính là suy nghĩ viển vông! Không có ai muốn gánh lên vai
gánh nặng cả đời từ một người không liên quan! Những lời em vừa nói cứ
coi như là nói mơ đi!”, nói dứt lời, tôi sải bước bỏ đi.

Thế nhưng, Y Tùng Lạc đã túm lấy cánh tay tôi, giống như đêm hôm

đó Hạ Thất Lăng đã tóm chặt lấy tay tôi vậy.

“Đằng Nhi, khoảng thời gian 10 năm anh đánh mất em thôi không

nhắc đến nữa…nhưng anh sẽ không bỏ mặc em một mình nữa đâu!”. Tôi
có thể nhìn thấy sự kiên định trên khuôn mặt của anh khi nói ra điều đó.

Tôi không nói thêm điều gì, chỉ rụt tay lại và nhanh chân biến mất

dưới chân cầu thang.

Hạ Thất Lăng được vận mệnh an bài là con quỷ chắn ngang cuộc đời

tôi, nhưng còn anh thì sao? Rốt cuộc anh là thiên sứ hay là ác quỷ…

Trên đường quay về lớp học, tôi nhìn thấy Hạ Thất Lăng và một nữ

sinh, hoa khôi của lớp bên cạnh đang thân mật bên nhau dưới gốc cây đa cổ
thụ. Những cành cây đu đưa trong gió, hai cái bóng cứ quấn quýt vào
nhau…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.