BẢN TÌNH CA NHỎ - Trang 241

mắt nhìn nó, bảo: “Anh giúp em chôn cho bọn nó nhé.”

Mèo mẹ tròn mắt nhìn Tô Tần, cái ta hơi giật giật.

Tô Tần ôm hộp đi ra ngoài cửa, đi một vòng lại phát hiện không có nơi

nào có thể chôn. Cậu quên mất nơi đây là thành thị, chỉ có đường cái lạnh
băng, xung quanh không có đất ấm.

Không còn cách nào, cậu đành phải tìm hai chậu hoa bỏ đi trong góc

phòng, hoa trên kia đã sớm héo rũ, cậu lấy đất ra, đặt từng bé mèo một
chôn xuống.

Vốn muốn chôn cùng nhau, nhưng chậu hoa không đủ lớn.

Mèo mẹ phe phẩy đuôi lặng lẽ quan sát, nhưng Tô Tần có thể nghe thấy

nó khóc trong lòng, đợi đến khi chôn xong, cậu quay lại xoa đầu con mèo,
“Đừng buồn.”

Mèo mẹ meo một tiếng, xoay người đi lên lầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.