phí quá hay không, cứ ngồi ở đại sảnh đi.”
Triệu Thần khoát tay đại ý không sao, “Thắng trận mà, ăn mừng một
chút.”
Trần Miểu ghẹo, “Vậy anh phải gọi thêm đồng đội của anh.”
Triệu Thần tỏ vẻ bừng tỉnh, “Hay là bây giờ anh gọi nhé?”
Lưu Bị vội vàng nói: “Quên đi, đừng lãng phí tiền.”
Mấy lần đều nhắc tới tiền, Tô Tần muốn tìm một chỗ trong góc, nhưng
có vẻ Triệu Thần đã quên bầu không khí ngột ngạt hôm đó, trực tiếp kéo Tô
Tần ngồi xuống bên cạnh, Nghiêm Qua cũng rất tự nhiên mà ngồi xuống
phía bên kia Tô Tần.
Phòng rất lớn, mọi người ngồi có vẻ rộng rãi, Lưu Bị còn ghép mấy cái
ghế lại, nằm trên đó nghỉ ngơi.
Trần Miểu lườm một cái, “Chú ý hình tượng chút đi.”
Lưu Bị cười ha hả, nhắm mắt không nói gì.
Không có tiếng Lưu Bị chọc cười, bầu không khí có chút bế tắc. Trần
Miểu nhìn Trương Dũng Nghĩa, hai người đơ ra nhìn nhau, cũng không biết
nói gì.
Vẫn là Nghiêm Qua cất tiếng trước, “Anh là Nghiêm Qua, thuê chung
phòng với Tô Tần, bình thường Tô Tần có gây phiền hà gì, mong mọi
người rộng lượng chiếu cố.”
Đại Dũng xua tay, “Đều là bạn học mà, giúp đỡ nhau mới phải.”
Trần Miểu lại cười, “Mấy lời này nghe không giống như người thuê
phòng chung, mà giống người giám hộ hơn.”