BẢN TÌNH CA NHỎ - Trang 334

Tô Tần nói: “Lần đầu tiên Lưu Bị tới đây, tôi ở phòng của anh có thấy

một bức ảnh.”

Nghiêm Qua nhếch mày, “Đây là xâm phạm quyền riêng tư của anh?”

Tô Tần xấu hổ, “Không phải tôi cố ý, chỉ là tôi thấy một quyển sách… ai

biết anh cất ảnh ở trong.”

Nghiêm Qua lại uống một ngụm nước lớn, tựa như anh đang rất khát,

“Đó là ảnh chụp của anh khi còn bé, khi đó nhà anh còn bốn miệng ăn.”

“Bốn miệng ăn?” Tô Tần nhớ tới cô bé nhỏ đứng bên cạnh Nghiêm Qua.

“Anh có một chị gái.” Nghiêm Qua dừng một chút, “Cùng mẹ khác cha.”

“Trước khi mẹ anh tái giá, từng kết hôn một lần, có một người con gái.

Nghe nói chồng trước của bà là người tốt, từng đi lính, sau này vì cứu một
đứa trẻ chết đuối nên đã chết.” Nghiêm Qua chậm rãi kể, giống như đang
nhớ lại, giọng nói pha chút suy tư.

Tô Tần không cắt ngang, chỉ lặng lẽ nghe. Đây là lần đầu tiên cậu tới gần

thế giới của Nghiêm Qua như vậy, trong lòng cảm thấy hiếu kỳ chưa từng
có.

“Lúc người ấy chết, chị anh mới một tuổi, vì nghĩ cho sau này, mọi

người khuyên mẹ anh tái giá. Sau này có người quen giới thiệu bố anh, sau
nữa thì có anh. Mọi chuyện khi ấy đều rất tốt đẹp, không có vấn đề gì, chị
anh cũng không biết bố anh và chị ấy không có quan hệ máu mủ, nghe bác
anh nói, trước khi anh hiểu chuyện, quan hệ hai người còn tốt hơn cha và
con gái bình thường.”

“Sau này anh học trung học, lúc đang thi, đột nhiên người bên đằng nhà

nội của chị anh tìm tới.” Nói đến đây thì Nghiêm Qua dừng một chút, tựa
như bất đắc dĩ, cười cười nói: “Nói là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.