BẢN TÌNH CA NHỎ - Trang 335

thật không sai, có câu nói thế nào nhỉ? Cuộc sống vốn hoang đường như
vậy, còn cần bạn phải sáng tác nữa sao?.. Đại khái ý như này?”

Tô Tần suy nghĩ một chút nói: “Có lẽ là ‘Cuộc sống vốn hoang đường

như vậy, còn cần bạn phải sáng tác nữa sao? Tiếp tục sáng tác như vậy thì
có thể thay đổi cuộc sống sao?’, đây là câu nói của một vị tác giả nổi
tiếng.”

“Ồ, đúng, là cái này.” Nghiêm Qua gật đầu, chậm rãi nói: “Người bên

đấy, nói là muốn nhận nuôi lại chị anh, mẹ anh vốn không đáp ứng, người
bên nhà đấy không nhiều lắm, nhà nội của chị anh.. thêm cả cha chị ấy thì
có ba người con, hai trai một gái, em đoán xem kết quả thế nào? Đều chết
hết.”

Tô Tần kinh ngạc há to miệng.

Nghiêm Qua cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ, buông tay ra, “Không hiểu tổ tiên bên

đấy tích đức thế nào, cha chị ấy là con thứ hai, chết vì cứu người, con cả
cũng là con trai, nhưng còn chưa kết hôn, suốt ngày bận rộn công tác làm
ăn, kết quả khi có tiền, lại bị ung thư phổi mà chết trẻ. Con út nhà đấy là
con gái, không học hành gì, thay đổi công việc rất nhiều lần, cơ thể ốm yếu
từ nhỏ, ly hôn hai lần, cuối cùng thì tự sát.”

Tô Tần há hốc miệng, không biết nên nói gì cho phải.

Nghiêm Qua khoát tay, “Không cần phải an ủi anh gì đâu, dù sao cũng có

liên quan gì đến anh đâu cơ chứ, trước giờ anh cũng không tiếp xúc với
mấy người kia, không có tình cảm gì, cùng lắm chỉ thấy thương thôi.”

Tô Tần gật đầu, hỏi, “Chị của anh?”

“Bên kia còn mỗi chị anh làm cháu gái, hai ông bà ấy muốn nhận chị

anh.. Tuy con trai cả nhà ấy đã chết, nhưng còn có một công ty, công ty ấy
vẫn làm ăn được, dù sao cũng không có ai, họ nói sẽ lưu lại cho chị anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.