BẢN TÌNH CA NHỎ - Trang 337

Tô Tần liếm môi một cái, Meo Meo ngồi trên đầu gối đã sớm chạy

xuống, lui vào góc phòng chơi một mình.

Tô Tần: “… Bây giờ phải làm sao?”

“Lần này về cũng là để nói mấy chuyện này, mấy người nhà kia bị làm

sao, nếu không biết còn tưởng là kẻ thù truyền kiếp với nhà anh, không
hiểu có phải là người một nhà hay không nữa? Cuối cùng kết luận cho đứa
cháu trai kia 10% cổ phần của công ty, con số này rất lớn, tên ấy chưa làm
gì đã được hưởng lộc từ trên trời.”

Tô Tần đánh bạo nói một câu: “Thật ra chị anh, cũng coi như nhặt được

nhân bánh.”

Nghiêm Qua dừng lại, qua một lúc mới nói: “Cái này đương nhiên không

sai, nhưng lúc chị anh mới làm cái gì cũng không có, lúc thực tập đại học
thì phải ở nơi khác, lúc tốt nghiệp vào công ty thì phải cẩn cẩn trọng trọng,
làm từ nhỏ đến lớn.”

Lại ngưng một chút, Nghiêm Qua tựa như cũng hiểu bất công ở đâu, anh

nói: “Đương nhiên phải nhờ bác cả kia mới có cơ hội này, nhưng nếu con út
nhà họ có con riêng, vậy mấy năm trước ở đâu? Họ nói là khi đó tên ấy còn
nhỏ, nên không cho biết chuyện này, vậy cũng không thành vấn đề, nhưng
bây giờ tới cũng nên bắt đầu từ đầu đi, thực tập, đi làm, giống như chị anh
tiến từng bước lên, nhưng lại không, lại đùng một phát làm cái gì mà tổng
giám đống, thái tử gia. Anh thấy đây mới chính là cái không công bằng.”

Tô Tần gật đầu, “Đúng là như vậy.”

Nghiêm Qua dựa vào phía sau, tựa vào sô pha nhìn trần nhà một hồi,

chậm rãi nói: “Thật ra từ lúc anh từ chức, quan hệ với người trong nhà
không tốt lắm.”

Tô Tần sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.